Trần Dạ Từ
Buổi hẹn đầu
Biết yêu người, thuở mười lăm
Trong vườn ngây dại, ta nằm xót xa
Cỏ cây ồ ạt ra hoa
Chùm môi bông phượng la đà tới lui
Khi không da thịt cả cười
Cùng ta trộn lẫn đất trời với em.
Nụ hôn đầu
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
Trên môi ta, vạn đóa hồng
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
Hôm nay chợt nhớ thương người
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
Trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.
Khi em mười sáu
Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài
Với nửa mùa thu trong mắt ai
Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ
Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người.
Ðêm biếc cành xoan, đỏ giấc mơ
Ðầu hiên hoa trắng nở bao giờ
Em mười sáu tuổi, trăng mười sáu
Áo lụa phơi buồn sân gió xưa.
Tôi dối lòng tôi đêm sắp tàn
Ðêm tàn để lạnh giấc mơ em
Ðể bàn tay gối sầu trên ngực
Và gió thu đầy trong mắt trăng.
Tôi nhủ lòng tôi trăng sắp mờ
Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ
Sẽ thương cho những con đường cũ
Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò.
Nhưng hẳn là em không nhớ đâu
Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu
Hoa còn thơm tuổi đời trên má
Mùi áo còn say muôn kiếp sau
Lòng nhớ, lòng thương, lòng ngại ngùng
Bây giờ tôi cách núi xa sông
Bài thơ từ thuở trăng mười sáu
Mười sáu trăng chờ em biết không
Tôi dối lòng tôi bao nhiêu lần
Bao nhiêu lần trăng vẫn là trăng
Lòng nhớ, lòng thương, lòng sắp khóc
Ðêm chưa tàn đâu, đừng nói năng.
Bài kỷ niệm
Tôi nhớ người thôi hết mùa xuân
Ðường đi nghe mắt đã âm thầm
Chân buồn lên đống đôi chiều nắng
Mang lá xanh còng gây tiếc thương
Thuở ấy tôi về ngang đất cũ
Ngày thơ ngây cũng đẹp như hồn
Người đi trên những con đường đó
Lòng cũng lên mùi cỏ mới thơm.
Em áo còn bay chiều ước hẹn
Giấc mơ đời ngọt vị bâng khuâng
Nắm tay dài mãi niềm lưu luyến
Chân chậm dường như đến ngại ngần
Tôi gửi đời tôi trong tóc ấy
Ôm người chưa chắc nổi vòng lưng
Chiếc hôn đầu chết trên vừng trán
Môi đã nghìn năm biết tủi hờn
Tôi nhớ người thôi hết đời tôi
Ðường đi không kết nổi câu cười
Buồn hoang đến nửa thời thơ dại
Trong những chiều ai mang áo phơi.