Trần Hoài Thư

 

 

 

 

Một nửa vầng ngọc lan

Em xa nhà. Tôi xa quê

Em bỏ đi, tôi cũng đi, chẳng về

Kể từ sông núi từ ly

Ðá ê ẩm đá, người ê ẩm người

Em đi, thị trấn ngậm ngùi

Có con phố cũ nhớ người đèn chong

Em đi, buồn lại dòng sông

Bên này, buồn lại nửa vầng ngọc lan

May còn một nửa vầng trăng

Dỗ tôi soi bóng dặm ngàn ly hương.

 

 

Về Nam

Một bãi sông trăng đầy ảo mộng

Tôi về. Trăng cũng nhớ về Nam

Em xa. Mái tóc mềm hơn lụa

Có tắm lõa lồ trong suối trăng

 

Tôi quá ngẩn ngơ nhìn chẳng thở

Trăng rơi vào cốc rượu lung linh

Tôi theo dài bãi tìm trăng đậu

Chỉ có buồn, một nỗi lặng thinh.

 

 

 

Về lại phòng ngủ

Còn đây, một chỗ bên trời

Còn đây chìa khóa mở đời cưu mang

Còn đây với tủ với bàn

Xếp trăm nỗi nhớ ủ ngàn nỗi quên

Còn đây tấc dạ thước mền

Giường dưng, gối lạ, ngọn đèn vàng hiu

Còn đây, còn đêm tịch liêu

Trong tôi con sóng thủy triều trở trăn...

 

 

Tình si

Cuối cùng anh cũng phải từ giã em

Ước gì con đường qua nhà em là con đường vòng

để anh được nhìn em một lần nữa

Tại sao em lại mời anh ly cà phê quá đen

Ðể anh phải nhớ em những đêm không ngủ.

 

 

Em Tây phương

Ðôi mắt em xanh trời mùa hạ

Như mặt hồ gợn một chút buồn vương

Mái tóc em óng mượt lạ thường

Vàng thắm cả một dòng nắng mới

Buổi sáng, em qua, phòng tôi bỗng ấm

Tôi nhìn em, gặp lại tuổi thanh xuân

Em Tây phương mà hiền dịu dị thường

Lời thỏ thẻ ấm hồn tôi viễn xứ

Em đến cùng tôi mùa hoa dại nở

Dưới trời xanh, cây lá bỗng tình si

Những loài hoa mới nhú tự hôm kia

Thành thiếu nữ mặc trăm màu áo cưới

Em ngồi xuống, triền cỏ xanh bối rối

Mây cũng ngừng. Mây nín thở không trôi

Con kinh bên đường dừng lại chân đồi

Và bướm lượn, và chim rừng ríu rít

Em ngồi xuống, dáng nghiêng soi mặt nước

Bóng của người, tôi muốn giữ trăm năm

Sao tôi lại buồn, chiếc bóng mong manh

Chao động mãi, và chao ơi tan vỡ

 

Thì hôm nay, một mình tôi, còn lại

Em đi rồi, đi xuống lầu thang

Ði ra parking, vẫn dáng dịu dàng

Và cửa đóng, và xe rồ tiếng máy

Tôi đứng trông theo, bóng người đã khuất

Mà hồn tôi nhòa nhạt một cơn mưa...

 

Sao tôi lại buồn, lại nhớ Ðơn Dương

Con đèo xám, sương mù hôn thị trấn

Chiếc quán trên đèo, gió lùa vách trống

Mỗi năm tôi về đốt sợi tình si

Mỗi năm tôi về thị trấn hoa quì

 

Ngày bỏ nước tôi đi không dám nhớ

Biển dưới kia, và em ở trên cao

Em ở trên cao trong cõi sương mù

Trên cao nữa là một vùng mây trắng

Em bỏ tôi đi buồn hiu thị trấn

 

Như bây giờ người con gái Tây Phương...

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ