Trần Hồng Châu

 

 

 

Nửa khuya giấy trắng

Mênh mông sầu gợn mẫu đơn

Nửa khuya giấy trắng tủi hờn tuyết trinh

Vắng em nương bóng tạc hình

Rưng rưng lệ sáp bên mình cô miên

Gió về tám hướng ưu phiền

Ðìu hiu tuyết phủ mấy miền tình thơ

Trắng đêm hồn nhỏ bơ vơ

Lênh đênh suối cảm đợi chờ hoa tiên

Vắng em hồn mộng đỗ quyên

Nước non hiu hắt tiếng huyền bâng khuâng

Ly tao dòng cạn khơi vần

Mưa đan đan mãi giọt nhầu ý thơ

Cỏ vong ưu khói lam mờ

Nửa ly mai lộ nguyệt hờ tắm suông

Bút say vọng tưởng dòng Tương

Mực say ảo mộng lạc đường héo hon

Ngỡ ngàng giấy trắng lòng son

Tuyết rơi rơi mãi gói tròn thương đau.

 

 

Chỉ còn nụ cười em

Một bóng ta một mình

Ðèn khuya mờ giấy trắng

Tấc lòng người xưa

Trăn trở hôm nay

 

Quá khứ ngàn cân

Trùng điệp vẫn vòng vây

Tương lai mịt mờ

Ðường hầm không lối sáng

 

Ðời khép kín

Trắng đôi tay

Hồn ngắt lạnh

 

Chỉ còn nụ cười em

Bình minh rực rỡ

Ngoài chân trời cuộc sống

Không sắc, không vị

Không một thanh âm

 

Chỉ còn nụ cười em

Mỗi buổi sớm em mời anh

Chén trà xanh đầu ngày!

 

 

Áo biếc mùa xưa

Lạc bước phiếm du mùa lửa đỏ

Cố đô ly loạn khói mờ say

Ai đi chập chờn trong nắng biếc

Mái nhạt đền xưa ẩn bóng mây

 

Hành lang rêu phủ sầu hoa sứ

Áo vân phong gấm nhớ kinh thành

Mắt biếc hồn trao môi thần động

Ý thu khắc khoải mộng khôn đành

 

Ai về ngất ngưởng hương men đắng

Tám hướng cửa ô say mềm say

Ngõ về gác trọ nửa vầng trăng

Lung linh gió biếc gợn ưu phiền

 

Ai về mờ nhạt mơ Tình sử

Chơi vơi lửa sáp vờn yêu nữ

Ðiệu biếc hồn trinh thơ nở muộn

Trắng đêm ôm mộng trắng da ngà

 

Một góc thế kỷ nhiều nhung nhớ

Áo biếc mùa xưa sương khói phủ

Hương sen lãng đãng vương niềm tục

Bến mê tiềm thức vẫn về chơi

 

Liêu trai mộng biếc xa vời

Thiên thu nửa gối đất trời phút giây.

 

 

Cỏ vong ưu

Cỏ vong ưu cỏ tương tư

Thơ say mộng ảo lòng từ bến mê

Bên sông mưa tuyết não nề

Trăng khuya sầu tủi nghiêng về bình minh

Ai đi trong kiếp hóa sinh

Phù du rủ cánh bên mình héo hon

Ai đi mấy độ trăng tròn

Một ta đất trích mỏi mòn áo xanh

Khói lam xây ngất trường thành

Ðốt bao nhiêu cỏ cho vành môi se

Rượu mơ một đấu cay sè

Say bao nhiêu chuyến vẫn thề chưa say

Khói lam tuyệt đỉnh chân mây

Sầu lên đôi mắt vơi đầy lả lơi

Một ta một bóng một đời

Ta đi bóng mãi chẳng rời xác ve

Xót xa mấy thuở đê mê

Bướm bay cửa động lời thề nhân gian

Lênh đênh bọt biển tuần hoàn

Chiêm bao mộng triệu vô vàn lệ châu

Kim đâm vào thịt thì đau...

Mờ xưa kỷ niệm ban đầu còn dư

Cỏ vong ưu cỏ tương tư

Thơ say mộng ảo lòng từ bến mê

Trắng đêm đỏ lửa sơn khê

Khói lam tuyệt đỉnh đi về hư vô.

 

 

Nghĩa trang Westminster gặp bạn cũ

Bạn cũ tìm thấy lại

(Nửa thế kỷ

Một đại dương)

Tuổi đời chồng chất chín đợt phù đồ

Sợi bạc phơ

Phất bụi trần

Ngàn trắng

Bướm hoa lau

Ngàn năm mây trắng

Trùm lấp nghĩa trang

Trắng tay cuộc đời!

Sao cỏ vẫn xanh

Trên thân chết lạnh

Sao môi con gái vẫn hồng

Ôm bó hoa vẫn vòng lửa bỏng

 

Ta hờn

Màu xanh sắc đỏ

Ta hờn

Búp nhỏ bướm non

Nơi còn nguyên si

Chiếc bánh cuộc đời

 

Ta đang đi về cửa mồ bỏ ngõ

Bước chân cùm nặng

Kỷ niệm ngàn cân

 

Người thiếu phụ gục đầu

Bia mộ rưng rưng

Hóa thạch khăn sô

Vai gầy rung lên

Không đỡ nổi trời đông xám chết

Không đỡ nổi nỗi đau đi thẳng vào tâm thất!

 

Ta đứng ngây tượng đá

Ðời vỡ tan từng mảng lưu vong

Chân trời xa

Có trở lại hòn đất, ngọn cỏ

Cuống nhau?

Ðời vàng vọt

Thiếu quê hương!

 

Không, ta chưa muốn chào vĩnh biệt!

 

Chưa cạn hết đáy ly ân ái

Chưa quặn hết niềm đau sông núi

Chưa nói hết lời thơ hằng cửu

 

Không, ta chưa muốn chào vĩnh biệt!

 

Không gian hiển hiện

Trắng bạc nghĩa trang

Trắng hồn cô lữ

 

Bạn ơi, mặc lá vàng rơi!

 

 

Tình thu

Thu về lòng hiu hắt

Vàng thu chân trời rụng

Gió lùa phên dậu đổ

Tê buốt nửa tuổi đời

 

Sương rơi buồn đôi lứa

Áo vàng rừng phong thưa

Hồng nhan vội thiên di

Cánh bướm chập chờn mơ

 

Tóc rối liễu bên cầu

Tóc thề liễu bên song

Thiếu nữ nghiêng thuyền mắt

Xanh biếc hồn núi sông

 

Mây thu về vô tận

Tình người cũng phân vân

Hồ thu nước võ vàng

Sen tàn chợt bâng khuâng

 

Ly bôi bên quán khách

Ngày say ánh tà huy

Sông thu bừng khói sóng

Hay sầu dâng trong lòng

 

Tuyết phủ mầu quan tái

Chân mây có u hoài?

Gửi người trong cánh cửa

Tiếng địch liễu chương đài

 

Trăng thu về muôn hướng

Trăng thu khóc đoạn trường

Cung hồ say lữ khách

Tri kỷ vị thùy thương

 

Ðêm nay trên lầu vắng

Nửa trời sao vằng vặc

Mắt say lồng men đắng

Ai rũ sạch buồn thu?

 

Ai mê đời kiều mị

Ngời sáng ánh kim thi

Ðất trời có mênh mông?

Tình thu chuyện thần kỳ...

 

 

Bướm trắng

Sông xanh xanh, sông chở đầy ân ái

Trường hồng hồng, trường mang mãi tình non

Quá gần nhau sao vẫn nhiều quan ải

Mấy mươi lớp phù kiều dáng mắt em!

 

Chủ nhật đây nắn nót chữ thơ hồng

Lòng phơi phới hội mở gió như nhung

Ghé Thiên thai anh trao tình thứ nhất

Tay ghi dòng nhật ký buổi tương phùng

 

Áo trắng xưa bướm cũ còn vương vấn

Ðêm thao thức hồn chĩu nặng buồn thơ

Mộng mơ anh say say mầu hồng phấn

Tóc huyền châu trong khuôn cửa trường bên

 

Bờ sông thơ gió vương tình bướm trắng

Em đi nhanh nón nhỏ gót hồng son

Bỗng hoa lá chập chờn trong vắng lặng

Hồn bâng khuâng rực rỡ ánh lưu ly

 

Bước ngập ngừng vân vi mi chớp nhẹ

Tình mang mang hò hẹn mái đò xưa

Mộng thanh xuân tuổi ngọc về đây nhé

Về đây nhé bướm trắng mộng thanh xuân!

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ