Trần Huy Sao
Chiều Nghiêng Xuống Phố
Em...
đôi con mắt liếc đa tình
cho anh lạc cả phận mình, theo em
chiều nghiêng xuống phố. Chiều nghiêng
mưa giăng phiến mỏng cho phiền dỗi sâu
vàng thu lá rụng đời nhau
hay là hạ nắng nghe đau tháng ngày
anh tìm trong cuộc tình đầy
chút hương và, nhớ. Chút sầu và, mơ
để chiều lắng đọng trong Thơ
chiều nghiêng xuống phố, ngẩn ngơ một mình...
Kỷ Niệm Bốn Mùa
em giờ có nhớ tôi không, nhỏ?
lá me rơi vàng nắng trưa Hè
có nhớ quán chè bên góc phố
nhớ con đường nón lá nghiêng che
nhớ mùa Thu đạp vòng qua phố
phố buồn hiu mưa lất phất bay
nụ hôn ngừng lại, lâu, trước ngõ
và, rất lâu trong nỗi nhớ đầy
nhớ mùa Ðông ôm trời lãng mạn
hai đứa mình rét ngọt đường quen
hàng phượng vĩ trơ gầy nhánh hạc
sương mù giăng dấu guốc em về
và mùa Xuân này em ở đâu
trái tim tôi quá nửa địa cầu
tình yêu để lại trời cố quận
bốn mùa ôm hết cả thương đau!...
Từ Sau Lần Hẹn
cũng vừa chia nhớ đấy thôi
em về, nắng đã bỏ trời bơ vơ
cho nên chiều hóa ngẩn ngơ
trái tim tôi cũng thẫn thờ nhịp đau
bao giờ mình lại gặp nhau
để tôi lành được vết sầu vì em...
Sân Ga Ðời
một người đưa tiễn một người
sân ga lặng nhìn hàng cây lặng
ánh điện vàng trăm năm rũ rượi
xõa xuống đời vàng những chia tay
có nỗi buồn trộn lẫn niềm vui
rải bụi phấn trên từng ngày tháng
đời cứ mãi những lần đưa tiễn
cứ đi, xa và cứ đến, gần
tiễn nhau đi buồn nhói con tim
đón nhau về mừng cay đôi mắt
đời có vậy mới còn thi vị
để còn thương và nhớ sân ga
mới biết giữa chia ly - hội ngộ
có khi vui và có lúc buồn
có Hạnh phúc hòa trong Ðau khổ
cho đời nhau còn chút dễ thương
ai chẳng có một lần đưa đón
chỉ lần thôi cũng đủ vui buồn
để biết chắc mình không trơ trọi
còn đón, đưa là còn vấn vương...