Trần Lộc

 

 

Chuyện tình thèm kể

 

Ta có nỗi sầu dấu trong túi áo

Sáng mang tình đi tối ngậm tình về

Ta có chuyện tình rất thèm kể lể

Nhưng ngại đời... thọc mạch khen chê!

 

 

Hạ vàng

 

Tiểu thư mặc áo lụa vàng

Phố ta bỗng tám, chín ngàn người vui

Tương tư thở tiếng ngậm ngùi

Trong ta có cội mai còi nở hoa!

 

 

Mây hôn gót mỏng

 

Từ tôi ra biển có dăm phút

Ngắm hải âu và ngắm dáng em

Chậm lại, em yêu, dừng một chút

Ðể mây hồng hôn nhẹ gót kiêu.

 

 

Ðông phương váy ngắn

 

Em đông phương tóc rất dài

Lại mang váy ngắn thượng ngai trẫm ngồi

Ðẹp như em: quý phi thôi!

Ngai cao hoàng hậu thôi nôi... đã là.

 

 

Cuối ngày

 

Từ ta ghé quán thăm em

Mới hai dặm rưỡi đã thèm nhớ nhung

Xí xô em nói lung tung

Ta đâu cần hiểu, vẫn chung tiếng cười.

 

 

Em về, phố, bỗng dưng vui

 

Tháng Giêng, lòng buốt mặt trời

Sót con ve nhỏ, thở lời phượng xưa

Em đi, trời nhúng nhẳng mưa

Ướt chân con phố, giấc trưa đợi tình!

Hồn ta gác xép, lặng thinh

Cõi không em. Thiếu. Cuộc tình tụng xưng

Ví như, em đã... người dưng

Chiều nay, ta chẳng, không dưng ngậm ngùi

 

Em về, phố, bỗng dưng vui.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ