Trần Thái Vân

 

 

 

Trăng

C̣n đây trăng một ánh

Đầu đông đứng nh́n đời

Đêm về đêm rất lạnh

Tháng chạp buồn chơi vơi

 

Cả năm trăng đứng lẻ

Trọn đời gió đi hoang

Địa đàng xưa vắng vẻ

Chim xa bay lên ngàn

 

Ta về từ tâm thức

T́m một nẻo hồng ân

Dấu chân ngày che khuất

Tuyết dựng đường đông phân

 

Trăng gầy như trí nhớ

Đùng đục màu thời gian

Áo quần chừng bỏ lỡ

Nên muôn đời vẫn vàng

 

Ta đi từ vô thức

T́m suối chảy tâm linh

Nghe đêm về đau nhức

Dưới giọt sương vô t́nh

 

Trăng chỉ c̣n ấn tượng

Không màu sắc h́nh thù

Bóng hằng nga vất vưởng

Múa trên vầng thiên thu

 

Trăng cuối năm tháng chạp

Như đầu năm tháng giêng

Ta đi về khác lúc

Vẫn chung mối ưu phiền...

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ