Trần Thảo Lư

 

 

 

 

Nghiệp chướng

Ngày đi, chiều đã băn khoăn

Vầng thương tích đỏ đau căng cuối trời

vết hằn xám quyện lờ trôi,

đàn chim xòe mỏi cánh lơi nẻo về.

 

Cây liền hun hút mỏi mê,

nước rờn rợn gió lê thê trĩu buồn

bờ trân chịu lỡ đất tuôn

sóng từng nhịp đội đá mòn thủy chung.

 

Ngày còn, nắng mới ngập ngừng,

vàng theo bóng đổ ươm từng bước chân,

bờ cong áo vuốt ân cần,

phất phơ tóc gió tần ngần chuông buông.

 

Chiều hôm nắng lịm bên sông,

nghe tàn một thuở môi hồng mặn đau,

còn đây mà chẳng nhìn nhau,

lòng mềm theo dáng ai đau cuối ngày.

 

Thôi em, bến cũ sông này,

bờ phơi dấu ngọc chưa phai gót hài,

Trường An còn liễu Chương Đài,

sông Tương còn đẫm tóc ai năm nào.

 

Mười hai bến nước má đào,

về đâu cũng chỉ mất nhau cho người,

chờ ai tận tụy một đời,

thiên thu còn giữ mắt cười năm xưa.

 

Còn chi, giữ mấy cho vừa,

cho sao là đủ nhận chưa vẹn toàn

tiếc gì một chuyến đò ngang,

về đâu cũng chỉ lang thang cõi người.

 

Thôi em, quá nửa đời rồi,

tóc nay đã điểm mây trời năm xưa,

qua sông đò ngất chiều mưa,

ngút ngàn nước lũ lau thưa nhớ người.

 

Ai đi kinh động đất trời,

câu kinh thiên cổ đôi lời oan khiên,

khóc cười đã tự an nhiên,

đời sau người đã khuất miền tiêu dao.

 

 

 

Chiều Cancun xa quê

Quán nhỏ sàn mây mấp mé nước

sóng lăn tăn liếm láp chân bàn,

nắng khảm vảy vàng biển ánh lượn,

chân trời nhát chém máu lia ngang.

 

Nhà trơ xương, cột khô tróc nẻ,

mái lá chùi khung gió thênh thang,

cá đớp động pha lê rạn vỡ,

trời nhăn vòng sóng lượn gương lan.

 

Bờ đá lở hào trơ dao sắc,

thuyền ai đem vắt vẻo đầu ghềnh,

bước viễn khách lưu chân thuở trước

buồm xưa bỏ xó rũ buồn tênh.

 

Trời đang nắng bỗng mưa rất nhẹ,

nước rơi đều sủi máu râm ran.

Giọt nhểu động ấu thơ ré dậy,

bàng hoàng cửa mở gõ thời gian.

 

Mây vẫn cũ mưa quen như thuở,

máng nước đầy tháo tóe thơ ngây.

Bong bóng nở lan tràn biển vắng,

đứa bé trần vừa lướt qua đây.

 

Khung cửa gió mở tràn nước hắt,

đèn sật sừ phố ngủ trong mưa,

tóc rũ rượi áo mềm vai nhỏ,

ai về dáng mỏng nép hiên xưa.

 

Mưa Cancun, quán kềm chân khách,

quê nhà ơi, khói thuốc lắt lay.

Thuyền ai neo, buồm buông, cột mỏi

Tim người treo, sững gió chiều nay.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ