Trần Thế Phong

 

 

 

Thì em ơi: nắng nhạt buổi hoàng hôn

Ngày đuổi bắt
Lòng buồn ta khánh tận
Đêm thê lương
Đá núi lạnh quay đầu
Tay níu bóng
Mấy lần chân vấp ngã
Nụ tình kia
Ta đã nợ gì nhau

Lời hẹn ước
Có lần em khóc
Cầm tay nhau
Sao nát mặt linh hồn
Môi muốn nói
Ngày đi đêm sắp tới
Thì em ơi
Nắng nhạt buổi hoàng hôn

Sầu dấu mặt
Đường trăm năm đứt tuyệt
Ta thiên thu
Gió lạc nẻo mù sương
Trăng đã chếch
Ôm tình trên lá úa
Thần tiên xưa
Còn lỡ mộng thiên đường.

 

 

Dư âm

        (Tặng Nguyễn Lương Vy)

Ðêm nằm thả chút dư âm
Nghe tơ trời động cát lầm u mê
Hồn cầm bật máu lê thê
Phố khuya còn nợ gió về gợi đau

Câu ca lạc mất hôm nào
Tiếng vô âm vọng lao đao đất trời
Bạc lòng biển sóng trùng khơi
Núi câm sợ nói một lời biệt ly

Ðàn khuya còn chút riêng gì
U tình một nỗi có vì mây trôi
Cung than u uẩn trông vời
Cung thương ứa lệ bờ môi khóc, cười

Ðêm nằm nghiêng chút tả tơi
Âm vang huyễn động thuyền trôi sóng dồn
Theo đàn son nhạt môi hôn
Thâu canh vằng vặc vẳng còn tiếng tơ ...

 

 

Bến cũ

Lâu lắm không về qua chốn cũ
Con đò đã bỏ bến sông quê
Gió lay sương rụng cành rưng lệ
Một kẻ lang thang lạc lối, về

Chốn cũ còn đây người đã khác
Mủi lòng sông nước nhớ vì đâu
Bao năm cách biệt từ dâu bể
Hoa tím lục bình trôi đã lâu

Chân bước ngại ngùng qua bến vắng
Tiếng hò cô lái vọng đau thương
Dáng xưa heo hút hồn năm cũ
Nắng dọi xuyên cành bóng cô đơn

Bến cũ ngậm ngùi sông Hậu ơi
Nước nguồn đỏ thẫm chảy về xuôi
Rưng rưng lòng nặng tình sông máu
Đeo đẳng hồn quê cả cuộc đời

Và như thể dã tràng trên cát
Cúi xuống đời tìm dấu chân quen
Trong vô vọng cát đùa xa lạ
Sóng hồn nhiên dợn ánh chiều tà.

 

 

Lặng lẽ nơi này

Lặng lẽ nơi này
lặng lẽ tôi
Tiếng đưa theo gió
Giọng ru hời
Xôn xao tự cõi
Khơi tiềm thức
Chợt sáng trong lòng
Nhớ khôn nguôi

Trăng cài nửa mảnh xa xôi
Chênh vênh chiếc bóng
Hồn tôi trở về
Ví bằng nghìn dậm sơn khê
Chỉ mong câu hát
Tình quê ấm tình

Lặng lẽ nơi này
Lặng lẽ tôi
Đón hoa rơi trắng
Trắng khung trời
Hoa cau, hoa bưởi
Trong lòng ước
Rơi xuống đời tôi
Luống ngậm ngùi

Tà dương tịch bóng bên trời
Đỗ quyên gọi tiếng
Nhớ thời xa xưa
Phù vân theo ngọn gió đưa
Khuất theo bóng nhớ
Bài thơ gợi buồn...

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ