Trần Thiện Hiệp

 

 

 

Tháng Giêng em về

trong tịch mịch ngày, như gặp lại

tháng giêng em về nắng nhạt hiên rêu

khói sương bay đôi ḍng tóc rẽ

hạnh phúc đời nhóm lửa lên môi

tháng giêng em về đêm dài huyền hoặc

trăng soi nghiêng ẩn bóng thiên thần

ṿng tay nối rừng lên cơn băo

lạc bến nào tháng bảy mưa ngâu

em nghiêng vai mượt mà con dốc

trong nhịp tim nghe tiếng biển gọi thầm

 

tháng giêng ở đây bây giờ lạnh giá

giữa tàn đông cây đứng trơ cành

vắng tiếng chim, vườn sau lặng lẽ

mưa giăng bay trên mỗi bước em về

tháng giêng ở đây đêm buồn khơi lửa

rượu lên men mà nhạt trên môi

dĩ văng đă xa sao thật gần trí nhớ

em vẫn đầy kỷ niệm trên tay

 

tháng giêng em về ngày xưa ngà ngọc

tháng giêng em về đất khách tàn đông

nửa trăm năm nước chảy chung ḍng

ta c̣n măi tháng giêng và em đó.

 

 

Trí nhớ nàng

biển rộng

em từ bên kia biển

bước chân lên lục địa rừng này

trong trí nhớ từng cơn sóng đuổi

đẩy đưa trôi vết tích một đời

mỗi nh́n lại

mỗi ngậm ngùi thăm thẳm

giữa thực hư những mộng mị đêm dài

trăm năm rồi ai khóc cho ai

thanh âm lạc cơi mù khơi hoang dă

từ quá khứ

em về như chim lạ

bay trên cao vùng trí nhớ vô cùng

bay trên cao t́m kỷ niệm thủy chung

nghe trong gió ngàn câu thơ cũ

loài chim lạ

em lạc hướng đời trăm ngả

dấu vết nào cát bụi phù du

băi bờ xa cổ tích sương mù

nhưng trí nhớ

em

biển rừng trí nhớ

ngày tháng dài từng trang sách mở

chữ soi gương phản chiếu bóng ḿnh

em thấy ḿnh cùng với chữ lung linh

trong ẩn hiện tự khơi ḍng nước mắt

nỗi sầu dầy ṿng tay bé nhỏ

em quạnh hiu trăm ngơ ngách tâm hồn

trong những chiều nhạt nắng hoàng hôn

từng sợi tóc trên vai chừng muốn khóc

trí nhớ nào như cơn lốc

đưa em về bên kia biển thật xa

đưa em về với kỷ niệm quê nhà

v́ trí nhớ không ngắn tầm thất lạc.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ