Trần Thiên Thị

 

 

Tử vận của mùa thu

nghe rằng chưa chắc đã nhiều

đời còn lại được mấy chiều mấy mai

nghe chừng như gió thở dài

mùa thu rơi xuống một vài sợi thu

 

ừ thôi

nhắn lại thôi ừ

vàng hai con mắt cũng từ mùa thu

câu thơ những muốn hiền từ

gieo nhầm tử vận mà ru lấy người

 

u ơ hát chẳng tròn hơi

lá đòi bỏ lại cuộc chơi giữa chừng

vắt thêm một giọt cuối cùng

lá buồn như mắt rưng rưng cuối mùa

(18.9.2017)

 

 

Mùng sáu thật trăng

mùng ba câu liêm
mùng bốn lưỡi liềm
biển xao xát mà trăng còn non quá
hát i ơi chi khúc thượng huyền

...

mùng năm liềm giật
mùng sáu thật trăng
thật tay cầm
tháng tám ăn năn

xin cúi xuống tạ ơn đôi hài nhỏ
như trăng vàng về thắp buổi buồn ta
như lòng gần ngắn lại những đường xa

xin cúi xuống tạ ơn bàn chân nhỏ
như nụ hoa đang mùa hé nở
gót sen hồng đánh động những đường hoa

ta còn lại đây được bao ngọt ngào
những con chữ chai lì chạm trên vầng trán
xin gởi hết vào đêm cuối cùng trăng mật

chẳng biết làm sao cho lời đủ ngọt
chẳng biết làm sao
cho biển dừng cơn khát
em lại về
mùng sáu thật trăng

     

    Tạ Ơn Ngón Tay Út

    cứ như mây
    chỉ cần cái vẫy tay của gió
    ta bay đi lồng lộng cuối trời

    ...

    cứ như cây xanh rờn cánh lá
    tựa bên nhau
    rưng rức môi cười

    vẫn chờ một lần tay vẫy
    và sẽ đi qua phá qua đèo
    lòng như thơ phủ phục bên người

    cuối cùng em đã vẫy ta bằng chiếc ngòn tay út
    ngón tay chỉ dùng để xỉa răng
    với nụ cười ân sũng

    nếu phải chịu ơn một lần trong cựu ước
    cho ta tạ tấm lòng con rắn hổ mang
    người đã chỉ cho ta dấu vết của nàng

    tạ ơn con đường
    tạ ơn gian nan
    chờ ta đến
    như câu thơ cuối cùng bài thơ chưa kịp viết

    tạ ơn ngón tay cuối cùng
    của bàn tay xinh
    vì chờ đợi ta mà một đời không đeo nhẫn

     

       

    Lập thu

    không có chiếc lá vàng nào xào xạc
    không có con nai vàng nào ngơ ngác
    mà trời vẫn lập thu

    ...

    lá cây hạnh ngân di thực vẫn xanh
    chỉ có em cảm lạnh từ ngày hôm qua
    còn nằm ho thổn thức

    không có cuộc chia tay nào đủ lý do làm dáng
    chủ nhật liu điu chẳng màng ra phố
    ngồi đây buồn lất lây

    mùa thu còn ít ỏi trong ký ức lưu dân
    cứ rộ lên như là bệnh cúm
    cổ họng ngứa dần dần

    trời mù chẳng chờ trăng mờ với trăng lu
    chẳng biết còn sống nổi đến ngày đưa nhau về Huế
    mà xem cây ngô đồng

    chẳng có chiếc lá vàng nào lót cho em nằm
    thôi thì chờ anh trải chiếu
    thiên hạ bất cộng tri thu

    những con nai vàng đổ dồn xuống phố
    mùa lá rụng cô phụ chờ thay áo
    rạo rực cùng bà tưng

    rót rượu hoàng hoa mà đổ xuống rừng
    vàng mắt dõi tìm nhất diệp lạc
    thôi thì
    em đi đâu thì đi

       

    Nói thầm với bậu thôi nghe

    thương nhau chẳng thể cắn nhau
    trời xanh xa biết chốn nào mà thương
    bay đi nào gió ngàn phương...
    nghe từng ni tấc am tường cơn đau

    này em giữ lại về sau
    phía hai con mắt gởi sầu vào mây
    này em giữ lại bàn tay
    ngày uyên ương vạch mây bay tìm về

    nói thầm với bậu thôi nghe
    cắn vào đâu để cơn mê không tàn

     

     

    Thêm một hạt muối vào biển

    Ném vào biển hạt muối thứ nhất
    Rồi ném vào biển hạt muối thứ nhì
    Cất công đi hỏi con cá sòng cá nục...
    Mấy hôm rày biển có mặn thêm không ?

    Cất công níu nàng hạnh nguyên ở lại
    Gã mai sinh đã gãy cánh tay rồi
    Ném thêm hạt thứ ba vào biển
    Hỏi chừng xem mặn nhạt hở người

    Ngồi nghe gió chờ từng phiên lá rụng
    Nghe ngóng từng câu chuyện kể mung lung
    Dõi theo nhau buổi đau đầu đau bụng
    Góp gạo nuôi nhau gánh củi về rừng

    ai thao thức một đời cụ tỉ
    Hòn đá ném đi ngồi đợi hòn chì
    Ta thì cứ đầu tư vào biển
    Bao hạt muối gày không biết đã cho đi

    (21.7.2017)

     

     

    Nỗi buồn sai chính tả

    (Bài tụng tháng Cô hồn)

     

    1.

    con đường ngủ say giữa đêm

    nằm chung chỉ còn có bụi

    lời tinh mớ mê rằng núi

    con đường chỉ còn lại vết bánh xe

    và dấu chân người

    câu thơ buồn không chứng cớ

     

    2.

    này núi

    hay là nuối

    những mảng xanh rã rời

    những nỗi buồn/g không bao giờ đúng chính tả

    còn đường vẫn nằm dài phía trước

    như một lời hẹn gán vào tháng tám

    ta gán vào nhau giọt lệ viên thành

     

    3.

    ta lại đi

    như chiếc kim đồng hồ chưa bao giờ mỏi chân

    vỗ vào đêm gọi ban mại thức dậy

    vui nào em

    chẳng biết là lỗi của bàn chân

    hay lỗi của con đường

    gọi nhau từ niềm vui bữa trước

    để hôm nay lại mắc lỗi chính tả trên từng nỗi buồn/g

     

     4.

    những chuyện hay ho minh triết cổ nhân đã nói hết rồi

    ta về lại đây nói chuyện yêu nhau

    để kinh sách nằm yên trên cổ tự

    nghe con thằn lằn tắc lưỡi

    con nhện giăng hờ chiếc bẫy từ bi

    dẫn độ cho chuồn chuồn châu chấu

    đừng để môi người ú ớ tiếng thương nhau

    đánh vần chữ yêu/iu sai hoài chính tả

     

    5.

    bát(c) chánh đạo

    chẳng biết tờ hay cờ

    mà mỗi ngày lại bê vào thơ

    giảng với nhân gian những lời khú (ổ) đế

    bốn chín năm dưới gốc bồ đề

    Đức Phật rút lại những điều đã nói

    này ngoan xinh

    không cần tài giỏi

    mỗi chuyện yêu nhau là đạt đạo rồi

     

    6.

    anh đã phát khùng

    vì một đời làm huynh trưởng

    thấy các em lớn lên mà chẳng dám nhìn lâu

    sợ có đứa về trễ kinh thất tiết

    lớn lên anh vào đời trăm công ngàn việc

    đeo mặt nạ khóc cười kiếm miếng cơm ăn

    em cơ cực cũng qua thời con gái

    bài học của chúng mình chẳng dạy được ai đâu

    này em cứ hồn nhiên như oanh vũ

    múa ở cổng chùa

    cứu độ giùm anh

     

    7.

    trời đất rộng mà chỗ dành cho bọn mình thì quá hẹp

    một nỗi buồn không đủ chỗ ngả lưng

    kinh sách gối đầu chưa bao giờ nuôi nổi giấc mơ

    hai bàn tay

    trong hai bàn tay

    hồ nghi còn mất

    xương máu cuồng cơn đúng sai

    gió bão lộng bốn phía trời mà thiếu hơi để thở

     

    8.

    đêm lại trốn vào câu thơ mà khóc

    như một điều húy kỵ phải quên đi

    vết xước năm xưa dấu vào trong ngực

    yêu như một tiền án buồn hiu

    táo tác tìm nhau trong ám tượng tàn chiều

     

    9.

    không phải tôi

    không phải em trong bài thơ này

    ta như thể lớn dần trong cỏ

    trong hôm mai mường tượng hình hài

    em là em

    trong hình dáng từng giờ em tạo tác

    cho lời hẹn với rừng tháng chín

    với rêu phong đền tháp tháng mười

    buồn hôm trước sẽ dần hoai mục

    bón cho từng hoa trái của ban mai

    (tháng cô hồn 2017)

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ