Trần Thị Hà Thân

 

 

 

Chờ Anh Với

Chờ anh với về đan trời hạnh phúc

Trải ngọn cỏ mềm làm lối em sang

Khuôn đài cát lời thơ anh bay nhảy

Em ngọt ngào với nắng vẫn trên cao

 

Chờ anh với dẫu sân vàng ngọn cỏ

Mây trời xanh màu em đến với anh

Để anh hôn môi đỏ cánh hoa quỳnh

Anh ngập lội trong hạnh phúc long lanh

 

Chờ anh với cho cơn mưa trở lại

Nắng nhạt rồi qua khung cửa bâng khuâng

Em vội vă thương trời đầy gió lạ

Ngập ngập hồn trong sũng ước mộng mơ

 

Chờ anh với t́m mây trời tạm trú

Sương bay ngang hôn bờ tóc em dài

Biển mênh mông cũng t́m bờ cát lạ

Phải như t́nh chỉ có giữa hai ta

 

Chờ anh với về bên nhau ngày tháng

Để trọn một đời chăn gối với nhau

Xin một lần hạnh phúc chẳng mong manh

Chỉ một đời dang díu măi cùng em ...

 

 

Không Có Anh

một ngày không có anh

con chim buồn không hót

mây trôi bước thẫn thờ

em ra vào bơ vơ

một ngày không có anh

nắng nhạt màu hồng tím

cát mù ngọn gió xa

thương em đ́u hiu quạnh

một ngày không có anh

chưa thu sao vàng lá

em nghe len lén buồn

em nhớ bàn tay lạ

một ngày không có anh

trăng buồn trăng đến muộn

sao những áng sao mờ

ôi em nhớ t́nh xa

một ngày không có anh

thương hoài hơi thở nhẹ

loanh quanh những mong chờ

thành một bài thơ

em gởi riêng anh.

23 tháng 3, 2003

 

 

Chiều Tháng Bảy

một chiều

có nắng hanh vàng vọt

có mây buồn lửng lơ phố nhỏ

sầu giăng

chậm buồn em bước nhẹ

mắt một trời nhung nhớ, hỏi v́ sao ?

c̣n nhớ không anh ? nhớ nắng Saigon

chiều lang thang đại lộ lá me bay

dấu chân ta lặng lẽ từng bước đợi

cho lá sầu lá rụng quá thờ ơ

 

tháng bảy

em về bên xứ lạ

nhớ hay quên ? bỗng thấy chơi vơi

mộng t́nh

em đau trái tim xanh

nắng nơi đây không đủ ấm cơi ḷng

nắng Cali không như nắng Saigon

em đau nhói trên muôn vàn ngọn lửa

như tháng ngày lần lượt đến rồi đi

như em (suốt đời) đi t́m giấc mơ đă mất

 

chiều xuống

nắng buồn trời hiu quạnh

chiều xưa nhạt nắng t́nh ta nhạt màu

em về

nghe vỡ lời thương

hoang mang một nỗi sầu đau giữa đời.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ