Trần Thị Lam

 

 

Đất nước mình ngộ quá phải không anh?

Đất nước mình ngộ quá phải không anh

Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn

Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm

Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...

 

Đất nước mình lạ quá phải không anh

Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ

Những dự án và tượng đài nghìn tỉ

Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay...

 

Đất nước mình buồn quá phải không anh

Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc

Rừng đã hết và biển thì đang chết

Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa...

 

Đất nước mình thương quá phải không anh

Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại

Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải

Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu...

 

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh

Anh không biết em làm sao biết được

Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước

Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu...

 

 

 

Lau nước mắt đi nào em của anh 

Lau nước mắt đi nào em của anh
Khóc thế đủ rồi còn mẹ già con dại
Em hãy đứng lên đi, anh mong em vững chãi
Phía trước đường còn xa ngái phải không em?

Lau nước mắt đi nào em thân yêu
Hãy mỉm cười thật tươi và bước về phía trước
Anh ở lại nơi đây giữa mênh mang sóng nước
Vẫn trong lòng mẹ Việt Nam ta.

Lau nước mắt đi và đừng mãi xót xa
Anh không thể bên em khi phong ba bão táp
Nên anh muốn em như xương rồng trên sa mạc
Để anh yên lòng hoá sóng giữa trùng khơi

Lau nước mắt đi và bước dưới mặt trời
Bằng những bước chân vô cùng kiêu hãnh
Hãy sống cả phần anh chưa kịp sống
Để anh biết là em đã rất yêu anh.

 

 

Tạm biệt nhé vầng trăng mười tám tuổi

Viết cho các tiểu yêu 98

 

Tạm biệt nhé vầng trăng mười tám tuổi
Những thương mong thôi gửi lại cho người
Sân trường vắng tiếng cười pha lê vỡ
Ta một mình ngồi đếm ánh sao rơi...

Chia tay nhé vầng trăng mười tám tuổi
Nghe phôi pha trên mỗi bước em về
Im lặng quá như từ muôn kiếp trước
Có nỗi buồn theo gió ngược ven đê...

Chào em nhé vầng trăng mười tám tuổi
Những hồn nhiên không trở lại bao giờ
Chuyến tàu cuối chở tuổi thơ đi mãi
Sân ga chiều ta đứng đợi chơ vơ...

 

 

Khói lời

Tiếng đã cất lên ắt hẳn có người nghe
Không vương lại người trước ta gửi người sau vậy
Gửi một lời đi như gửi niềm tin cậy
Để tiếng có thể vang lên trong thế giới không lời.

Lời bay ra thành khói giữa đất trời
Nếu không có ai nghe ta gửi cho chim ca và sông chảy
Gió sẽ mang lời đi dù xa xôi đến mấy
Và tiếng sẽ vang lên trong thế giới không lời.

Thì cứ cất tiếng đi dù chỉ nhận trên môi
Vị đắng của thinh không khiến nhiều khi lạc giọng
Còn hơn nuốt những buồn đau vào cuống họng
Rồi tiếng sẽ vang lên trong thế giới không lời.

Hãy nói một lời cho những ngày đã qua!
Hãy nói một lời cho những ngày sắp tới!
Hãy nói một lời để biết còn tiếng nói!
Dù tiếng có vang lên trong thế giới không lời...

 

(*) Đối thoại với Thiền Nguyễn

 

 

Nỗi niềm khách trọ

Thân như là chớp ảnh
Tình như là khói mây
Danh như là nước chảy
Nỗi buồn như rượu say

Ta như là khách trọ
Trên trần gian tháng ngày
Một mai về hoa cỏ
Bàn tay buông bàn tay

Phía trước thì vợi xa
Phía sau thì vợi tối
Một cánh chim phiêu dạt
Giữa mênh mông đất trời

Thì thôi đừng hờn giận
Thì thôi đừng đắng cay
Trăm năm là một thoáng
Sông trôi rồi mây bay…

 

 

Em ước một lần về với biển chiều nay

Em ước một lần về với biển chiều nay

Đặt bàn tay lên trái tim nghe trùng dương rì rầm vọng về từ sâu thẳm

Em ước mình có thể giang tay ôm vào lòng từng con sóng

Nghe nhịp đập liên hồi để biết biển hồi sinh.

Em ước một lần đứng trước biển lúc bình minh

Để đón những con thuyền khơi xa vừa cập bến

Nước da nâu, nụ cười, giọng Nghệ đầy thương mến

Con còng gió hiên ngang trên bãi biển yên bình.

Em ước một lần về với biển để đứng nhìn

Những con sóng xô vào bờ cát trắng

Giữa trời biển nguy nga cao rộng

Có "Cánh buồm đỏ thắm" (1) của em không?

Em ước một lần ngồi ngắm biển đêm trăng

Nghe lại bản tình ca của những "Nàng tiên cá" (2)

Bản tình ca dở dang dội vào ghềnh đá

Thương bao nốt nhạc buồn buông xuống giữa thinh không.

Biển bây giờ hoang vắng đến mênh mông

Nàng tiên cá đã hoá thành bọt biển

Cánh buồm đỏ ra khơi biết khi nào về bến

Chỉ còn gió lang thang khắp những vạn chài buồn...

 

_________

 

(1) "Cánh buồm đỏ thắm" là tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Nga Alexander Grin.

(2) "Nàng tiên cá" là truyện cổ tích của nhà văn Anđecxen.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ