Trần Thị Núi Sông

 

 

 

 

Người ta biết đến cô nhiều qua văn xuôi, bút hiệu Trần Diệu Hằng, với tác phẩm Mưa Đất Lạ, và nhất là Chôm Chôm Yêu Dấu. Ngoài ra cô cũng đọc băng truyện, giới thiệu CD nhạc. Mặt nào cô làm cũng thành công. Thơ cũng vậy.

 

Mặc dù cô làm thơ không nhiều, nhưng mỗi bài mỗi câu của cô, nghe thấm lắm. Thấm nỗi đau, nỗi buồn của người thiếu phụ thất vọng về cuộc t́nh của ḿnh. Thất vọng và rồi ngước mặt lên, cười tràn, khinh bạc; và cúi đầu xuống, vui với t́nh thương mênh mông của ḿnh dành cho con thơ. Giọng thơ ở đây bỗng minh nhiên biểu thị một nhân cách bản lĩnh, tuyệt vời. Giọng thơ buồn, trầm xuống, nhưng con người ấy, rơ ràng là vươn lên thật cao.

 

Buồn

Ta thấy buổi chiều của cuộc đời

Chầm chậm xuống dần, nhịp sống lơi

Ta ngồi im lặng, nghe ḷng nhắc

Những thoáng mê say chết tận trời

 

Và ta, riêng một với cây đàn

Hát gửi trời mây trắng b́nh an

Hát quên mất biệt đêm lầm lẫn

Hát, mở ḷng thương những bất toàn

 

Phải chăng sông núi khóc chuyển ḿnh?

Hay nghiệp ḷng ta đứng lặng thinh

Về đâu? Sáng rực chân trời đó

Theo suốt đời ta, bóng tựa h́nh

 

Sống giản đơn như cỏ

Như gùi trên đồi nương

Sao ta hoài vỡ óc

Trăn trở mộng bất thường

 

Kiếm không thấy đường về

Cười tràn một cơn mê

Không có ǵ u uất

Có chăng ai, bội thề?

 

Hôm qua ta thấy mưa lất phất

Ướt đẫm cỏ xanh ở trước nhà

Cố tưởng ra người yêu dấu muộn

Chỉ thấy trơ ḷng ta bóng ma

 

Sống như người diễn kịch

Lệ cũng mặn vai tuồng

Ḷng tạnh, không muốn nhớ

Mưa ngập trời, đêm buông.

 

 

Trên Đồi

Ḷng chàng không đủ rộng

Thuyền hồn ta ra khơi

Tay chàng không đủ ấm

Môi nhạt mất son đời

 

Thơ làm trăm đoạn nhỏ

Hững hờ chàng không xem

Biển trời tha thiết đó

Quạnh quẽ ở bên thềm

 

Rồi mùa đông, mùa đông

Ta nằm chết trên đời

Đất trời lênh láng máu

Vầng trăng bỏ cuộc chơi

 

Trái tim c̣n nhịp thở

Ta c̣n không, c̣n không?

Lạc khắp vùng vũ trụ

T́m về lại cánh đồng

 

Đến một nơi suối chảy

Tràn tiếng cười con thơ

Về một rừng u tịch

Yêu thương không bến bờ

 

Thinh lặng như gịng nước

Thanh thản ngó đời ḿnh

Mỉm cười không trông đợi

Thôi tàn, một b́nh minh

 

Mắt xanh cười khinh bạc

Nửa đời không tri âm

Phương nào, trăng đă khuyết

Đàn rung nốt nhạc trầm.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ