Trần Thị Tuệ Mai

 

 

 

 

Trên dòng năm tháng

 

Hãy tưới ướt đời mình
trước khi dòng lệ cạn.

Hãy sống hết lòng mình
trước khi đời khép kín.

Hãy đốt hết tình mình
rồi ra vùi ngọn lửa .

Hãy phà hết hơi mình
rồi cho buồng ngực vỡ .

Từ đâu tới không hay
sẽ tới đâu? Chẳng biết .

Tự nhiên mình ở đất
bụi đời lăn mải miết .

Ta không chọn thân ta
mà cứ đành mang nó .

Ta sống hết đời ta
biết thế nào hay dở .

Như chiều hôm sáng mai
như nước mắt nụ cười
tiếp nhau bầy vũ điệu
xoay tới hướng tàn phai .

Tàn phai vào gợn nhỏ
tan tỏa dưới trời hồng
trời hồng, ôi trời hồng
ta là không? là có?

Ta đương sống đời ta
sống bằng hết lòng ta
rồi lâng lâng bụi đó
rồi lẳng lặng hư vô
rồi lẳng lặng hư vô...

 

Vườn gió mùa đông

 

Mẹ đã sinh con vào mùa đông
Mùa đông Hà Nội rét vô cùng
Cơn đau vườn gió, cơn đau buốt
Con đã ra đời mẹ cực không ?

Có phải mình con sinh mùa đông
Trong bầy con mẹ nên phận buồn ?
Chào đời giữa lúc đời băng giá
Mẹ ủ bao nhiêu vẫn lạnh con .

Rồi đấy đời con là mùa đông
Vi vu gió thổi lạnh phương lòng
Tiếng chim nào gọi trong vườn gió
Buốt giá môi cười cũng héo hon.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ