Trần Thy Thiên Sa
Đông lạnh
Mở mắt ra đã là Hà Nội
đóng đinh anh vào đông
chưa ngàn dặm mà như vô cùng
cái rét cứ đóng băng nỗi nhớ.
Tim run một thứ run rất lạ
không rét trời gần lại rét người xa
tiếng cười bè bạn mãi vô tư
cà phê đen làm đêm thêm trắng.
Nhắm mắt lại anh đã Sài Gòn
dù lọt thỏm giữa đông
gió bấc dám thổi anh vào hạ
mùa anh và mùa em.
Màu mắt buồn
Bỗng đau hai nhánh tay đầy
Vết xưa định mệnh chẻ gầy ngón thon
Ta hồn ngựa mải chân bon
Chợt ngơ ngác rụng giữa buồn mắt em
Rồi say lả tả tóc mềm
Rồi thương lãng đãng gió miền đất xa
Trưa treo mộng mị la đà
Lang thang phố lạ tôi và…nắng, em.
Xuân cảm
Miệt mài ủ nỗi nhớ qua đông
vàng rừng mai
em hẹn.
Xuân sang
nỗi nhớ anh chín rụng
không bóng em
về lại làng đồi.
*
Em đến
mùa xuân tôi đã xa
vô phương gọi
Em đi
buồn trở về
và trung thành ở lại
như một bài dân ca không tuổi.
Phù Dzung
Chào em
Bên này miền khuôn phép tôi trang trọng cất tiếng:
Chào em
Em đến mang theo nụ cười tuổi trẻ tôi huyền thoại.
Em từ đâu?
Trong vòng xoáy áo cơm tôi thảng thốt hỏi:
Em từ đâu?
Em đôi mắt đen màu mắt người yêu tôi xa ngái.
Em về đâu?
Ở ngưỡng bốn mươi tôi bồi hồi buột miệng:
Em về đâu?
Mái tóc bềnh bay vào chiều bay mãi.
Phù Dzung 2
Cụm mây nào lùa qua tóc em
hồn anh lộng gió
bay miền em miên man.
Mặt trời nào cháy trong mắt em
tim anh nóng chảy
dài trôi về phương Nam.
Đóa hoa nào đậu trên môi em
cho môi anh khô khát
ngàn lần uống chưa say.
Ngọn gió nào - ly rượu nào
không dưng
tràn cõi anh
mải miết.
Phù Dzung 3
Có thứ tình yêu sống lạc trên đời
vói tay qua miền phi tưởng xứ.
Có cuộc tình sâu thẳm lạ không lời
môi tìm môi đắm màu huyễn mộng.
Có kẻ thương nhau hai miền mưa nắng
tương tư dám đốt mấy dặm trường.
Có người yêu dám kỳ vọng một lần
cho tận cùng lòng dẫu hoàn tay trắng.
Tuổi quá bốn mươi mà như trai tráng
mà như thắp nắng mà như ban mai.
Màu mắt hai mươi mà sao diệu vợi
biết ru tình buồn ở nửa chừng thu.
Lòng hắt hiu lâu chợt hồng ấm lại
thắm mãi vạn lần vào xứ phù du.
Phù Dzung 4
Tha hương hết nửa cuộc đời
Niềm đau chưa tận cõi người chênh vênh
Thơ dù đã muối tóc xanh
Thân còn phong độ giữa duềnh trần ai
Trái tim yêu cũ còn đầy
Còn thăm thẳm đất
Còn ngây ngất trời.
Em từ đất lạ xa khơi
Bàn tay ngoan ngón gọi mời yêu thương
Liêu xiêu gót gái dặm trường
Còn đen màu mắt
Còn hường bờ môi
Ta say quên cả đất trời
Mang thơ vào một cuộc cười nhân duyên.