Trần Trung Đạo

 

 

 

 

Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười

 

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

 

 

Tôi Vẫn Đợi


Tôi vẫn đợi từ cõi lòng sâu thẳm
Tiếng nhạc vàng ai hát giữa đêm thanh
Vang trong gió bài tình ca diễm tuyệt 
Của đời tôi thuở ấy một màu xanh 

Tôi vẫn đợi trên lối mòn dĩ vãng 
Nghe rộn ràng đâu đó tiếng chân quen
Chiều tan học em về rung áo lụa
Là tình tôi sóng dậy cả trăm miền 

Tôi vẫn đợi một mùa xuân tươi thắm 
Một mùa xuân vang tiếng trống Hạ Hồi
Khi Nguyễn Huệ mang đại binh ra Bắc
Có nghe lòng ngây ngất tiếng thơ rơi 

Tôi vẫn đợi những oan hồn vất vưởng 
Không chùa hoang miếu cũ để nương thân 
Ai đã chết cho bao người được sống 
Cho bờ tre muôn thuở vẫn còn xanh 

Tôi vẫn đợi bên giòng sông lịch sử
Một bầy chim lưu lạc bốn phương trời
Bỗng một sớm về đây gom góp lửa
Gieo mầm xanh trên muôn vạn nẻo đời.

 

 

Đêm ngồi nghe tiếng chim trên biển


Ðêm ngồi nghe tiếng chim trên biển 
Chợt nhớ ngày ra cửa Vũng Tàu 
Một cánh chim chiều theo đưa tiễn 
Vô tình, vẫn thấy xót xa đau 

Ðừng theo, chim nhỏ đừng theo nữa 
Rồi sẽ như ta lạc lối về 
Ta như ngựa bỏ đời hoang dã 
Quay nhìn mờ mịt dấu sơn khê 

Từ nay cánh hạc vàng xa khuất 
Chân trời kỷ niệm trắng mênh mông 
Chung quanh chỉ một màu mây nước 
Cách một trùng dương vạn nỗi lòng 

Bỗng dưng ta mộng làm mây trắng 
Rót xuống quê hương những giọt sầu 
Ðêm nay mẹ có ngồi than khóc 
Nước mắt xin thành mây trắng bay 

Ðêm ngồi nghe tiếng chim trên biển 
Như tiếng ai rên uất nghẹn lời 
Chị níu tay chồng trong hấp hối 
Hai bờ ngực chị máu tuôn rơi 

Chị mang chung thủy vào sông núi 
Ðể lại muôn đời một vết thương 
Nghìn sau dẫu nước từ Ðông Hải 
Chẳng rửa làm sao hết đoạn trường 

Ðêm ngồi nghe tiếng chim trên biển 
Như tiếng thu xưa thổi lá vàng 
Lòng ta mấy độ vàng như lá 
Từ buổi xa người trên bến sông 

Ở đây ta sống đời khinh bạc 
Sớm tối đi về một cõi riêng 
Cả một sơn hà ta nỡ bỏ 
Sá gì chỉ một trái tim em 

Lòng ta là suối lời chưa cạn 
Nỗi nhớ quê hương nỗi nhớ nhà 
Ai đó đêm nầy không ngủ được 
Về đây nghe kể chuyện đời ta. 

 

 

Tục du

 

Ðời ta cắn cỏ trăm đường
Khai sinh kết nghĩa với phường tục du
Lá buồn từ độ sang thu
Ta buồn từ độ sương mù mới sa
Lang thang trong buổi chiều tà
Tìm trăng trăng khuyết tìm hoa hoa tàn
Từ ta tan giấc mộng vàng
Quê hương nghìn dặm ngỡ ngàng bước chân
Hỏi đời ai kẻ tri âm
Về cho ta gởi tấm lòng viễn phương
Hồn ta là những con đường
Mà ai qua đó còn vương phấn hồng
Hồn ta là một giòng sông
Chở bao nhiêu nước về lòng biển sâu
Hồn ta là một nhịp cầu
Mà ai qua đó để sầu lại đây
Hồn ta là những cành cây
Ai về ngủ đậu chờ ngày mưa qua
Hương tàn phấn đã bay xa
Thôi về mộng với màu hoa năm nào.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ