Trần Vấn Lệ
Thơ ông là niềm hoài vọng tha thiết với quê hương đã xa nghìn trùng; là niềm đau của những giấc mộng (hay những trách nhiệm) chưa tròn; là ca dao, là khúc hát "đẵm lệ" (*) cho quê hương, tình yêu và kỷ niệm.
Có một nỗi gì da diết, quặn thắt tận bên trong, nơi từng câu thơ, từng con chữ của ông--như thể chúng được kết tinh từ những giọt lệ sầu đau của kiếp người, mà ông là một nhân chứng của cuộc gãy đổ, phân ly, tang tóc, thống hận... trên quê hương và ngoài quê hương của mình.
Nhưng không vì vậy mà chìm khuất. Tình yêu và thi ca đã cứu lấy ông. Và thơ ông đã góp phần cứu lấy cuộc đời.
_______________
(*) Chữ dùng trong lời tự bạch của ông cho thi tập Gửi Em Một Ðóa Hoa Hồng.
__________________
Quê Hương Ơi Mưa Bay
Như nước con sông bỗng thở dài
ta buồn không biết ngỏ cùng ai
rồi nghe trong gió điều ta nhớ
mưa thuở tràn lan lối cỏ cây...
Một thoáng Quê Hương hình ảnh hiện
những bầy ma vỗ cánh đêm trăng
và mưa như thể vầng trăng khóc
ta lạnh bao giờ nỗi Núi Sông?
Ta đứng dưới dòng mưa mái ngói
con chim rừng rụt cổ nhìn mưa
nhìn con sông chảy bên bờ giậu
chim nhớ rừng chăng? Ta nhớ thơ!
Ơi hỡi bạn bè khi bó gối
đôi sim hoa tím vượt ngàn lau
thèm sao chút nắng hừng đông rọi
để thấy đồng xa những ngọn cau!
Thấy Trong Hoa Cỏ
Nghe Trong Hoa Cỏ
Ở trong cỏ ở trong hoa
em ơi con nhện mù lòa bởi em
những đường tơ chẳng giăng thêm
bởi trong vũ trụ buồn tênh lối về...
anh, người lính trấn sơn khê
một hôm bỗng thấy bốn bề tịch liêu
em ơi, đó, một buổi chiều
súng ngưng, gió lặng, đìu hiu núi rừng!
Rồi thì tất cả mênh mông
rồi thì tất cả là dòng lệ tuôn!
Em và hình ảnh Quê Hương
cùng câu ước nguyện, giữa đường tan hoang
thấy trong từng vệt nắng vàng
máu tanh cùng đống xương tàn tạ bay...
rừng xanh lối cỏ chen dày
hoa mai nở, rụng, rơi, đầy Việt Nam!
anh hôn cây súng, nói thầm
một câu từ giã những tầm đạn xưa...
Bây giờ...
trong gió trong mưa
em ơi có biết anh vừa ra sao?
hình như con nhện mới lao
đường tơ cuối cuộn lời chào Nước Non
đường xa hết tiếng câu giòn
nghe trong hoa cỏ tiếng buồn tỉ tê
một mai, em sống, em về
cắm cho anh với, bên lề, nén nhang...
Tứ Tuyệt
Xong một bài thơ
lau nước mắt
cúi nhìn
chỉ thấy nắng
lem loang
ôi em!
rồi cũng như là
nắng?
lát nữa tà huy
đẵm gió sương...
Biển Chiều
Chiều. Em ra bãi biển
thấy mây bay ngoài khơi
không còn hải âu liệng
không thấy ai cuối trời...
Dĩ nhiên trong thăm thẳm
chỉ còn nỗi nhớ thôi
rồi buổi chiều ảm đạm
rồi anh ơi anh ơi!
Tình yêu như thế đó
như nhúm cát rã rời
như bầy còng bé nhỏ
trôi về đâu về đâu?
Chiều. Biển xanh. Tối. Xạm
không bóng một con tàu
muối tan vào gió mặn
ai biết lòng em đau?
Khi Cạn Lời Vui
Một con ngựa trắng qua đèo. Hai con ngựa trắng bay theo mây trời.
Mùa xuân, em nói: qua rồi. Lời vui, anh chẳng còn lời với em!
Chúng ta, hai đứa, một thềm. Thời gian nghe đã rã mềm dưới chân.
Chiếu, mình cuộn, giấu vầng trăng; tơ, em hết kéo, sách cầm, anh buông...
Một con ngựa trắng qua truông. Hai con ngựa trắng xé luồng mây bay. Nếu đời kín được vòng tay thì hơi thở đã có ngày đóng băng!
Chúng ta làm sáo qua sông, lồng son thôi cũng chiếc lồng, vậy thôi! Kim chi ngọc diệp còn rơi, biết đâu hai đứa, một đôi, chẳng lìa?
Ô con ngựa trắng bay kìa! Ô con ngựa trắng bay kìa trong mây... Mùa Xuân sương mấy lớp dày, để anh xé vụn rải đầy tóc em...
Bàn Tay Kỷ Niệm
Hai tay em
lướt phím đàn
hai tay em
đuổi trăng vàng đi đâu?
phải chi nước đứng
chân cầu
hai tay em giữ
hoài câu thơ tình!
Phải chi câu chuyện
ta - mình
em đừng ngước mặt
cái nhìn thoáng qua
hai tay em đỏ
màu da
màu tim tôi có được hòa
nhớ nhung?
Hai tay em bắt
mênh mông
hay em muốn xóa cái vòng
ảo hư?
ôi ngàn sau nhắc
ngàn xưa
chỉ nghe tiếng vọng
đôi bờ biển dâu...
Hai tay em
lướt
về đâu?
rưng rưng ý nhạc
ai sầu ý thơ!
Ðêm Ðêm Biển Lạ
Ðêm. Tôi ra biển vì buồn
một câu tôi nói - nghe dường vu vơ!
vô duyên mấy cũng là Thơ
bởi trần gian vẫn thấy bờ trần gian...
Ðêm. Trên đường cát. Lang thang
tôi nghe sóng vỗ, trăng vàng gió bay
lòng tôi rộng với trời mây
hình tôi, cái bóng phơi bày dễ thương!
Ðêm. Trên mặt biển có sương
mặt tôi không biết có hồn ai theo
mà sao nhớ thuở ngưng chèo
thuyền đi tới bến buồn neo giữa vời!
Ðêm. Kìa, em ạ, biển khơi
nói sao cho hết buồn tôi thuở nào
vui - là một thoáng chiêm bao
tới đâu để giấu lệ trào đêm đêm?