Trần Yên Thảo

 

 

 

Trả áo

Bóng đâu chợt dẫm lên hình

con chim sâu nhỏ giật mình bay xa

áo tu trút lại chùa xa

phớt lờ tiểu dị bỏ qua đại đồng

 

 

Tình si

Từ khi nếm trả đòn thù

đã đôi ba lượt tung dù toan đi

đâu ngờ si kẻ tình si

tôi mê muội đứng hồ nghi đất trời

 

 

Đất quê

Tạ ơn công đức muôn loài

đất vui chơi rộng đến ngoài vô biên

bây giờ tôi rất bình yên

chia trong trời đất cõi riêng đất trời

 

 

Gương thiên cổ

Hóa từ bóng gió hình sương

tóc thiên thu xõa trước gương Vân đài

non cao đơn độc dài dài

tình em khuất núi từ ngày sơ sinh

 

 

Phàm tình

Núi khai trăm mạch xuống rừng

từ vô thủy đã chưa từng đầy vơi

lạch nguồn cá nhởn nhơ bơi

hóa ra cớ sự ở nơi phàm tình.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ