Triều Hoa Đại

 

 

 

Trăng soi hiên cũ

 

cháy đi rừng thưa năm cũ

nữững hoa, lá quấn chân người

về đây t́m ngày thơ dại

thấy đời lẩn quất, đâu nơi

 

cháy đi thêm. rừng xào xạc

chỗ ngồi như có giấc mơ

chiều về đi quanh tảng đá

mà nghe như sóng xô bờ

 

cháy thêm mùa thu phía trước

căn nhà có kỷ niệm xưa

trăng soi mỗi đêm hiên cũ

phiền không t́nh lại chẳng về

 

đợi hoài đợi hủy tiếng ve

gió đưa tiếng diều xa, khuất

không dưng bước bước chân xưa

chạm lên thềm nhà mù mịt

 

khi không bỗng như quên hết

nắng, mưa mù tít góc trời

có thêm một ḍng sông nữa

đầu ngày bỗng lại thương ai?

 

rực lên cháy luôn ngọn cỏ

mùa thu tháng chín của người

ta đi nhặt từng chiếc lá

như là thấy những sao rơi

 

cháy đi khu rừng năm cũ

trong ta cũng lửa rực trời

để trưa, chiều về cùng tối

tiếng đời va chạm quanh ai?

 

ngủ đi thôi mà chiều. Cũ

con chim bay ngang. kêu hoang

vẫy tay ḷng riêng một cơi

quặn đau thiếp lại phụ chàng

 

ngang đây khúc sông khuất nắng

cháy thêm. Rừng cũ ḷng ta

mùa này thiên thu chắc ngủ

công phu một tiếng chuông chùa.

 

 

Nỗi ḷng

 

theo em

về lại phố quê

thấy trăm sông, nhánh

chảy về một nơi

tuổi như. Mộng mị

với người

mơ trăm năm thẳm

đừng ai lỗi thề

nói ǵ những lúc xưa kia

lối quen đi măi

t́nh về có nhau

giữa mùa

đứng hát vườn sau

h́nh như

hoa bưởi, hoa cau

rụng vàng

khoắc khuya trăng mọc giữa đàng

để ai vấp ngă. Ngổn ngang

cơi bờ

mùa nào đem nắng ra hơ

tiếng ai ru trẻ

ầu... ơ...

nỗi ḷng!

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ