Trịnh Gia Mỹ

 

 

 

Tình

 

Rồi mai, rồi mốt, chia xa

Tình, cơn gió thoảng bay qua cánh đồng

Rồi mai, rồi mốt, thinh không

Tình, cơn mưa bụi rớt lòng biển xanh

 

Rồi mai, rồi mốt, thôi đành

Tình theo sợi khói mong manh về trời.

 

 

Niềm vui, nỗi nhớ

 

Trong đất có hoa

Trong hoa có trời

Trong ta có một khoảng đời để yêu

 

Trong nắng có gió

Trong gió có mây

Trong ta có những tháng ngày với nhau

 

Trong đêm có mộng

Trong mộng có người

Trong ta có những niềm vui tuyệt vời

 

Trong những ngậm ngùi

Có nhiều nỗi nhớ

Trong từng hơi thở

Có nỗi niềm riêng

Trong ta có mối ưu phiền lặng thinh

 

Có trời cho một bình minh

Có ta vui nỗi một mình nhớ, quên.

 

 

Chiêm bao

 

Chiêm bao, người nụ cười ngoan

Tôi con phố lạ rộn ràng tiếng chân

Đi qua, bước lại, tần ngần

Tình sao dầu dãi bao lần nắng mưa

 

Dẫu cho người vẫn nói chưa

Tôi xin chỉ một góc thừa, tim ai

 

Chiêm bao, người tóc thả vai

Đôi con mắt có đuôi dài, dễ thương

Tôi người lỡ bộ bên đường

Đang loay hoay kiếm bờ tường nghỉ ngơi

 

Dẫu người chẳng hứt nửa lời

Tôi xin chỉ một nụ cười, mắt ai.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ