Trịnh Tây Ninh

 

 

 

 

Vu lan nhớ mẹ

 

Mùa Vu lan mở

con mặc áo hồng

lễ về nhớ mẹ

cõi sầu đơm bông

 

Mùa Vu lan mở

giọt lệ đêm rằm

xót xa cho mẹ

cả đời long đong

 

Mùa Vu lan mở

dệt chuyện tơ hồng

còn đâu là mẹ

góp chuyện trăm năm

 

Mùa Vu lan mở

con đã theo chồng

hiểu mẹ hơn cả

lòng tựa dòng sông ...

 

 

Trọn kiếp yêu nhau

 

Xưa là kiếp lan

nở trên đồi nguyệt

nụ hồng cành biếc

ước chuyện trăm năm

 

Nay là kiếp rong

trôi qua dòng thắm

tình đầy như sóng

vỗ để yêu em

 

Sau là kiếp chim

theo đàn vượt núi

khi trời thật tối

hót tiếng gọi nhau

 

Kiếp này kiếp sau

ta yêu nhau mãi

yêu đi yêu lại

dẫu có đầu thai...

 

 

Mưa ngâu đồi hạ

 

Có hạt mưa ngâu

rớt trên đồi hạ

tình ta tàn tạ

suốt đời lòng đau

không lấy được nhau

cõi sầu rất lạ

nên thương đồi hạ

tiếc hạt mưa ngâu....

 

 

Ước gì

 

Ước gì ta được gặp người

dẫu môi khép kín những lời yêu thương

giả vờ như chẳng vấn vương

gặp nhau chỉ để dư hương rộn ràng

 

Ước gì ta vuốt tóc nàng

nhớ ngày xưa ấy bên hàng ngọc lan

sợi tơ vương lá thu vàng

sao em cắt tóc cho đàn đứt dây

 

Uớc gì nỗi nhớ khôn khuây

nửa đêm thức giấc mới hay em về

tay đan ước vọng, lời thề

một đời chưa tỉnh cơn mê rã rời

 

Ước gì ta đã đến nơi

ôm em, xin nói một lời chia ly

sao ta chẳng đến, chẳng đi?

hai mươi năm đã sầu bi mỏi mòn

 

Ước gì tình cũ vẫn còn

cho ta ấp ủ dẫu hồn quặn đau

ừ thôi, ta người đến sau

chúc em duyên đẹp, chúc nhau quên buồn

 

Ước gì suối nước trên nguồn

sẽ mau khô cạn, bớt tương tư người

chẳng thà không gặp thì thôi

rưng rưng nước mắt nghẹn lời chào nhau

 

Ước gì cơn gió bãi sau

thổi qua bãi trước, biển sầu sẽ vơi

lặng yên đâu dám hỏi lời

kiếp sau sẽ đợi, hay người vẫn đi?

 

Ước gì môi nhẹ trên mi

con tim nở đóa tường vi, lục bình

thế nhưng em vẫn đoạn tình

mưa bên chồng, có thấy mình đứng trông?

 

Ước gì ảo hóa, hư không

trách người phụ bạc cắt bông hoa quỳnh

ví dầu trời đã bình minh

ép khô cánh mỏng tiếc tình đã xa

 

Ước gì ta chẳng là ta

Ước gì em chẳng làm ta đau lòng

Ước gì trong cõi mênh mông

Ước gì gặp lại em lần cuối thôi

Ước gì, em hỡi, em ơi .....!!

 

 

Cho em

 

Tóc tơ lả lướt

đêm thu mây trời

tay thuôn nhẹ vuốt

giọt sầu rụng rơi

 

Long lanh mắt ướt

em tôi ít cười

em còn rất trẻ

vui đi, em ơi !

 

Rồi em sẽ lớn

như trăng sẽ già

riêng tôi đứng đợi

dù em không qua

 

Đón em vào hạ

có chú ve gầy

vươn đôi cánh giấy

hát khúc tình say

 

Mắt em mực tím

Môi em lửa nồng

nào tôi dám mong

một lần ôm lấy

 

Em về  bên ấy

có nhớ gì không

sao nỡ theo chồng

quên tôi đứng đợi ?

 

Áo em diệu vợi

chân gót hạc hồng

qua rồi mùa đông

sao tôi vẫn ngóng ?

 

Thuyền run mũi sóng

gió lộng dạt dào

tình tôi hư hao

buồn hơn ngọn cỏ

 

ngồi chờ đến ngọ

chẳng thấy ai về

trưa buồn lê thê

vì tôi đã khóc

 

Gởi em gấm vóc

tôi dệt mỏi mòn

con tằm héo hon

nhả tơ suốt kiếp

 

Chúc em đi tiếp

cõi rộng đường đời

Em còn trẻ lắm

đừng buồn như tôi!

 

 

Chiều Hội Ngộ

 

Gặp người chiều quê cũ

trời lất phất mưa rơi

tim run như thôi đập

cố dấu giọt đầy vơi

mưa tuôn thành điệu nhạc

như khóc thế tình tôi

 

Gặp người chiều quê cũ

người áo mới, chân vui

về cố hương thăm mẹ

với nụ cười thắm tươi

ơn trời mưa đúng lúc

phủ dùm lệ tôi rơi

 

Gặp người chiều quê cũ

người hỏi chuyện xa xôi

có biết trường xưa ấy

giờ đây ra sao rồi ?

lắc đầu nào dám nói

sợ người nhận ra tôi !

 

Gặp người chiều quê cũ

lòng rướm máu, người ơi !

vẫn nhớ trường xưa ấy

và kỷ niệm tuyệt vời

nhắc chi cho tội nghiệp

cho ray rứt lòng tôi ?

 

Gặp người chiều quê cũ

nhớ thuở còn ngu ngơ

làm thơ và phổ nhạc

nhịp còn quá đơn sơ

ước xây lầu Hoàng Hạc

cho người kết dây tơ

 

Gặp người chiều quê cũ

người thắm đỏ đôi môi

hạnh phúc tràn trên mắt

ánh tin yêu rạng ngời

bên cạnh chồng cao đẹp

có con gái đùa chơi

 

Gặp người chiều quê cũ

người có còn ngây thơ

với mắt nâu ngơ ngác

hay thoáng buồn vu vơ

như bao lần gối mộng

tôi gặp người trong mơ

 

Gặp người chiều quê cũ

chân nặng hơn bao giờ

con dốc cao mỏi mệt

cây bên đường trơ vơ

con đường sao dài quá

bánh xe cuốn bụi mờ

 

Gặp người chiều quê cũ

đừng hỏi nữa người ơi

xích lô không lên nổi

con dốc dài hụt hơi

tôi phu xe đơn độc

nhủ lòng ...cố quên thôi !

 

Gặp người chiều quê cũ

chuyện mình như mây trôi

chút duyên tình năm cũ

chỉ như chuyện mù khơi

xin trả tiền xe đủ

và đừng nhận ra tôi .....

 

 

Gởi mẹ

 

Con ôm mẹ vai gầy

hỏi mẹ chuyện tương lai

Mai sau đời thăm thẳm

nào đâu biết, đâu hay ?

 

Con vuốt tóc mẹ dài

đã bạc sợi tóc mai

đã khô mùi bồ kết

đã mấy mùa đổi thay

 

Con nắm tay mẹ dài

ngón khô sần sượng chai

mẹ võ vàng lao nhọc

đổi chén cơm qua ngày

 

Con hôn mi mẹ đầy

lệ sầu giăng trên mây

làm mưa rơi xuống đất

sợi buồn thấm cỏ cây

 

Con hát với mẹ bài

nhạc buồn khi chia tay

khi vành khuyên thôi hót

trong lồng chim tù đày

 

Con ngóng dáng mẹ gầy

đổ đường chiều chông gai

bố ơi sao nỡ bỏ

mẹ con trên đường dài

 

Con nói với mẹ hoài

sao giữ tình riêng tây

sao cắn răng chịu đựng

nào ai biết, ai hay ?

 

Con khóc với mẹ này

bố con nào có hay

vui chơi bên người mới

bao giờ tỉnh cơn say ?

 

 

Lỡ nhịp

 

Em tóc dài buông lơi

ta húi trọc buồn đời

chân em thon guốc ngọc

ta gót giầy đơn côi

là thiên thần thánh thiện

em cất tiếng ngọt lời

ta hoang mang vất vả

giọng quỷ thần chơi vơi

em tươi như hoa thắm

ta sầu tựa mây trôi

nhưng sao tim lại đập

chung một nhịp bồi hồi ?

 

Em thơm hương đồng nội

ta khói thuốc mùi hôi

Tiếc em sao quá đẹp

buồn ta sao ít lời

cách biệt mình quá lớn

ta lặng nhìn, cắn môi

Được một lần chung nhịp

bài tango ngậm ngùi

chỉ một lần chung nhịp

tim rộn ràng reo vui

và lần này lỡ nhịp

muôn đời mãi xa xôi

 

Bước này là dang dở

nhịp này là chia phôi

chỉ một lần sánh bước

kể làm chi, em ơi

chẳng bao giờ theo kịp

cánh chim biển cuối trời

làm sao dám nguyện ước

được cùng em chung đôi

Lục bình trong dòng nước

lững lờ mãi đang trôi

màu tím như mắt ướt

em nhìn ta xa vời

Dẫu kiếp này lỡ nhịp

tình vẫn không phai phôi

cầu xin trong giấc điệp

được thấy em nói cười

mối tình đầu lỡ nhịp

sẽ nhớ mãi em ơi !!

 

 

Trầm hoa

 

Trầm hoa nơi nơi

buông chao chơi vơi

ơi em ngày cũ

làm sao phai phôi

ơi em muốn hỏi

tình sao cho vơi?

 

Này em muôn nơi

trầm hoa buông rơi

sợi dài, cánh mỏng

mùi thơm lả lơi

tình sầu nghiêng đọng

cúi đầu im hơi

 

Trăng sao có đó

cũng kể như thôi

trầm hoa còn đó

như lần hôn môi

Em còn đứng đó

nói lời yêu tôi

hay về phố đó

khóc thời xa xôi?

 

Bỗng như huyễn mộng

bỗng về trong tôi

đầy tràn như nước

như ngàn mơ ước

có lần chung đôi

 

Em về đến trước

thềm hoa đợi tôi

ta xem hoa rụng

dưới trời mù khơi

 

Trầm hoa em hỡi

tay gầy buông xuôi

ta là con nhạn

suốt đời đơn côi

mình chỉ là bạn

một lần đùa chơi .....

 

 

Tâm nguyện

 

Chắp tay bên đồi        

nhịp chân biếng lười

muôn ngàn đau khổ

làm sao cho vơi ?

 

Chắp tay mơ thời

còn thơ tuyệt vời

ngoan hiền trong trắng

rất đỗi thảnh thơi

 

Chắp tay cao vời

có tiếng ru hời

hương trầm phảng phất

sợi buồn rụng rơi

 

Chắp tay không rời

ước trong biển người

tìm ra tri kỷ

gởi chút buồn vui

 

Chắp tay gọi mời

hướng về xa xôi

mẹ cha phương ấy

chắc cũng ngậm ngùi

 

Chắp tay rối bời

nhân nghĩa đổi dời

bao lần vấp ngã

Cha vẫn trông coi

 

Chắp tay dâng Người

đóa huệ nở tươi

tận lòng hối tiếc

ăn năn rã rời

 

Chắp tay xin lời

Kinh nguyện Mân côi

giúp mình vững mạnh

đi trên đường đời

 

Chắp tay ơn Trời

cho nước vẫn trôi

muôn chim ríu rít

ánh quang rạng ngời

 

Chắp tay môi cười

nghĩ đến nhau thôi

kiếp này chóng vánh

yêu đi người ơi!

 

Chắp tay nguyện rồi

nỗi sầu phai phôi

theo làn sương khói

chẳng còn tăm hơi...

 

 

Mai chị đi

 

Dặn em chị dặn lần này

là thôi, thôi hết lược cài trâm buông

chị về nhớ bát canh suông

em còn ở lại xin thương một đời

Nữa mai có tiếng gọi mời

em về bên ấy nhớ lời chị than

Trông mưa chị luống bàng hoàng

trông trời gắt nắng chị càng bâng khuâng

Trông người chị những phân vân

Trông hoa còn nụ chị lâng lâng sầu

Ví dầu tình chẳng bền lâu

Không thương, không nhớ không câu hẹn hò

Ví bằng thuở ấy học trò

Không mang áo trắng ra mơ mộng vàng

Thì cho tình có vội tan

Chị đâu dám tiếc, dám than tình hời

Em ơi! ơn nghĩa đôi lời

Oằn vai gánh lấy, mong vơi một lần

chị xưa mơ bước tuyệt trần

ngờ nay chiếc bóng long đong phận bèo

tay buông, tay bắt eo xèo

vắng teo ngõ lách, thuyền chèo chẳng đi

nước ròng, trăng tỏ tháng tư

dạ đau như cắt, vẫn như tươi cười

chị đi, em nhớ lấy lời

nhắn dùm người ấy: Thương mười, nhớ năm

Thương rằng thuở ấy chưa chồng

nhớ rằng thuở ấy tấc lòng còn son

thì còn ngậm nát bồ hòn

chị xin ghi khắc nửa hồn ngu ngơ

mai sau dù đến bao giờ ....

 

 

Biết đâu .....

 

Biết đâu ta chẳng gặp người

dẫu trong giấc mộng cũng lời yêu đương

mốt mai lan nở trong vườn

hái đem cắm vội bình hương khóc người

 

Biết đâu ta sẽ mỉm cười

dẫu tim ray rứt những lời chia phôi

đêm trăng ánh bạc rạng ngời

mà lòng trăm mối tả tơi giọt sầu

 

Biết đâu ta bước qua cầu

buông rơi giấy mực thuở nào tương tư

người có nhặt được tình thư

cũng đừng tưởng thật, chỉ như chuyện đùa

 

Biết đâu ta gốc cây dừa

lữ hành ngồi nghỉ khi vừa chớm thu

chạnh lòng bỗng nhớ thiền sư

áo vàng, kinh mới, chân tu quên buồn

 

Biết đâu ta cánh chuồn chuồn

la đà trên nước suối nguồn đỏ hoe

cành mềm ta đậu lắng nghe

xạc xào có tiếng lá tre gọi hè

 

Biết đâu ta chén nước chè

buổi trưa uống vội, đón xe ra về

thì ra một thoáng đam mê

vị chè chát lưỡi vẫn tê tái lòng

 

Biết đâu ta rối bòng bong

nhưng người vẫn tỉnh, vẫn mong, vẫn chờ

tay run, gối mỏi, mắt mờ

tuổi già đến sớm, cạn hồ rượu cay

 

Biết đâu ta vẫn còn say

nên tim lạc nhịp, không hay môi mềm

lặng nhìn trên vách đèn đêm

bóng ai cô quạnh bên thềm dạ hương

 

Biết đâu ta vẫn còn thương

nên nhiều năm đã vấn vương, bơ phờ

sao ta còn mãi dại khờ

hai mươi năm chẳn, ước mơ mà gì?

 

Biết đâu ta chẳng ra đi

Biết đâu lòng sẽ vô vi cõi thiền

Biết đâu người vẫn rất hiền

Biết đâu tình sẽ về miền chiêm bao

Biết đâu, ừ nhỉ, biết đâu .....

 

 

Cô gái miền Nam

 

Em là cô gái miền Nam

nón lá thơm ngoan

che ngang má thắm

tóc buông dài vai nhỏ đoan trang

 

Em là cô gái miền Nam

ít nói hay làm

ngây thơ mộc mạc

như giọng hò khoan nhặt chứa chan

 

Em là cô gái miền Nam

liêm chính chăm ngoan

thờ cha kính mẹ

yêu gia đình trăm nỗi lo toan

 

Em là cô gái miền Nam

nào có thở than

dù đời lao nhọc

luôn trải lòng theo gió thênh thang

 

Em là cô gái miền Nam

trên sóng mênh mang

con đò nhẹ lướt

mong có ngày dân tộc thịnh an

 

Rồi đến ngày đất nước bình an

cô gái miền Nam

ôm nhành lúa mới

trong mặt trời ánh sáng chói chang

 

 

Lục bát tiễn em

 

1.

Tiếc em thuở ấy chưa chồng

hỏi cây so đũa ai trồng mà xanh?

con uyên khản giọng trên cành

em không quay lại sao đành hỡi em?

 

2.

Trăng thu rớt giọt bên thềm

vàng như mật đắng, tình thêm tiêu điều

trách nhau thôi cũng đã nhiều

lặng thinh nên cánh sáo diều nghiêng chao

 

3.

Có trăm lẻ một vì sao

thấy em gầy guộc bên ao lục bình

nên sao rớt xuống mối tình

em tôi nhặt lấy - khóc mình ngu si !!

 

4.

Tiễn người ... thôi cứ ra đi !

có thương, có nhớ thì ghi trong lòng

đêm đêm trông ánh nguyệt rằm

ước trong giấc ngủ nằm mơ gặp người

 

5.

Sợ ai xảo trá nhiều lời

đem tình thắm đỏ đổi dời qua đây

đành lòng đổ lỗi cho mây

Nó bay đi mất không hay ta chờ !!

 

6.

Trăng kia - phải chuyện tình cờ ?

Rụng trên khe núi hững hờ ngọn cây

Chị Hằng có ghé xuống đây

Cũng rơi nước mắt khóc thay chuyện mình

 

7.

Run tay ngắt đóa hoa quỳnh

Nửa đêm bung cánh tưởng tình còn thơm

Lìa cành quỳnh cũng đội ơn

Một lần cắt đứt còn hơn lững lờ

 

8.

Cô em làm bộ dại khờ

Cho ta tưởng thật đợi chờ ba năm

Ba năm mà ngỡ như không

Tỉnh ra tóc trắng như bông xương rồng

 

9.

Ngày em cất bước theo chồng

ngày ta khoác áo tang bồng đi xa .....

 

 

Những nhánh thơ Trăng

 

Nhắn hỏi

Trăng treo đầu cao

lòng những dạt dào

Trăng xuống bãi thấp

tiếc mộng chiêm bao

Trăng nơi xôn xao

nhớ người xuống núi

Trăng ơi khi nao

thì trời sẽ tối?

để ta lao đao

ánh vàng khóc nuối

 

 

Cho bố

 

Trăng treo đầu cao

dịu dàng ánh sáng

Cha chốn lao tù

chắc cũng hân hoan

 

 

Với Trăng

 

Ôm đàn hỏi trăng

một mình một bóng

rồi có bâng khuâng

như tôi chiếc bóng

 

Hát nhỏ với trăng

về đây ánh trắng

bàng bạc lòng chàng

khối tình vỡ tan

 

Lên tiếng gọi trăng

thuở tình đã vắng

thì dọi làm chi

ánh vàng ngọt đắng?

 

 

Nguyệt bạch

 

Bóng trăng trắng ngà

nhớ chi bao la

Khóc chi đậm đà

khi thời đã qua

 

Bóng trăng trắng ngà

ta với cỏ hoa

tắm trong ánh bạc

phơi niềm xót xa

 

Bóng trăng trắng ngà

Này trăng bao la

khi về bên ấy

đừng kể chuyện ta:

 

Bóng trăng trắng ngà

Có cha đi xa

có mẹ chợt già

ôm mối sầu đau

 

Bóng trăng trắng ngà

Em cứ xôn xao

để chị khóc nuối

Rồi đời cũng qua ....

 

 

Kết

 

Ngắt một nụ hồng

tặng người tôi yêu

gió chiều lồng lộng

Hương trầm hắt hiu

 

 

Trăn trở

 

Có những đêm buồn trăn trở: Nước ơi!

chinh chiến bao năm, gian dối ngập trời

bao giờ tự do, dân ta bớt khổ

để em đi học, cho lúa thơm hơi?

 

Có những đêm buồn trăn trở nhớ quê

thấy trong giấc mộng ánh mắt não nề

thấy mẹ vai gầy run run thổn thức

cuộc sống nghèo hèn, đói khát u mê

 

Có những đêm buồn trăn trở vu vơ

nhớ thuở còn thơ, xuân ngập bóng cờ

Tết có pháo hồng, tiền lì xì mới

gia đình sum vầy đầm ấm nên thơ

 

Có những đêm buồn trăn trở thân trai

nặng gánh hai vai, sống kiếp lưu đày

tiếc sao ta cứ quẩn quanh cơm áo

làm sao hướng thượng, xây dựng tương lai

 

Có những đêm buồn trăn trở nhớ em

ánh mắt trao nhau, tay vuốt tóc mềm

nay đã xa rồi, nổi trôi cuộc sống

sao chưa một lần trong mộng gặp em?

 

 

Bốn mùa yêu em

 

Sao áo em rất dài

cho hồn anh thu hẹp

một ngày xuân thật đẹp

vì tà áo em bay

 

Sao mắt em rất say

cho hồn anh bỡ ngỡ

một ngày hạ đi chợ

mua thêm bình rượu cay

 

Sao môi em thơ ngây

cho anh thèm mùi lúa

một ngày thu lá úa

hoa sữa điểm tóc dài

 

Sao chân em đi hài

gót kiêu sa nhẹ bước

một ngày đông gió mượt

bốn mùa mãi yêu em ....

 

 

Đóm buồn trong sương

 

Đêm trăng, vai nhuốm lạnh

chợt nhớ chiều thu xưa

khi cơn mưa vừa tạnh

bầy đom đóm đong đưa

cành mềm gió lay mạnh

hiu hắt giọt lưa thưa

anh đưa tay bắt lấy

con đóm mềm ướt mưa

như em môi hồng hạnh

yêu thương biết sao vừa

 

Đom đóm bay sáng chói

ánh lửa vàng chơi vơi

đóm ơi ta bối rối

muốn dừng bước rong chơi

thuở lòng như mực mới

trao em nỗi bồi hồi

và nhạc lòng chấp chới

trong hương đêm lả lơi

 

Tay run em khẽ nhận

con đóm chiều u minh

mắt tròn nghe anh kể

có cành cây đa tình

sáng như nhiều nhánh lửa

vì đóm đậu lung linh

 

Bây giờ còn đâu nữa

chân mỏi, bóng thiếu hình

em trên miền đất lạ

đã bao giờ lặng thinh

đi ngang ruộng xanh mạ

thấy lại con đóm xinh?

 

Riêng anh lòng đau thắt

nghĩ đến con đóm buồn

tình vẫn đầy chất ngất

dòng kỷ niệm tràn tuôn

ánh lập lòe đom đóm

trong đêm sáng dị thường

làm sao cho phai nhạt

cuối đời vẫn còn thương

em làm dâu nhà ấy

lầu rộng, phố đèn đường

làm sao cho em thấy

con đóm buồn trong sương?

 

Anh bôn ba cuộc sống

cố dấu lệ thê lương

không ngại dù chiếc bóng

dẫu lòng cứ vấn vương

chỉ sợ chiều tắt nắng

gặp đóm bay muôn phương

 

Em ơi! Trong trời vắng

cánh đóm gầy trơ xương

nhớ làm chi ngày cũ

xót xa khúc đoạn trường

con đóm hiền rất nhỏ

mãi khiến ta sầu tương ....

 

 

Mẹ và tôi

 

Mẹ nằm im giá lạnh

hai tay gầy buông xuôi

mái tóc dài nhuốm bạc

sầu như mây đang trôi

chậm buồn từng nốt nhạc

dương cầm gieo chơi vơi

lòng tôi dường tan tác

theo hương chiều muôn nơi

 

Nhớ thuở còn nhỏ dại

bên mẹ, tôi đùa chơi

thân mềm, tà áo vải

mùi thơm mẹ ấm hơi

sao cho tôi tìm lại

ngày tháng đã xa vời

 

Khi tuổi vừa đôi mươi

ôm mộng đẹp ngàn khơi

bỏ mẹ, rời quê cũ

tôi rộng bước xa xôi

nhớ mẹ nhưng chưa đủ

để về thăm, tỏ lời

yêu thương và ấp ủ

để mẹ mãi đơn côi

 

Hôm nay hay tin dữ

tôi mỏi cánh rã rời

nhưng không kịp nói chữ

con về rồi, mẹ ơi!

 

Mẹ nằm trong cô quạnh

nỗi buồn nhẹ trên môi

lòng tôi sao quá nặng

hối hận nào cho vơi

đôi mi tràn lệ mặn

giận mình sao nổi trôi

ra đi không trở lại

quắt quay nỗi bồi hồi

 

Nếu được sống lại đời

con sẽ nhớ mẹ ơi!

tỏ lòng thương mẹ kẻo

không còn dịp nửa rồi

 

Trên quê hương ngày cũ

có tình mẹ tinh khôi

tôi, trên đường cô lữ

bỗng nhỏ tựa nằm nôi

nâng ly và uống cạn

chén rượu sầu ly bôi

cố hương ngày mất mẹ

bao giờ sẽ phai phôi ....

 

 

Trăng sầu

 

Trăng mềm như mật ngọt

sao lòng vẫn héo hon

Trăng ơi! Ta muốn khóc

từ độ người không còn

 

Trăng buồn ánh vàng vọt

ngựa gầy nản chân bon

Trăng ơi! Ta lạnh quá

từ độ tình mỏi mòn

 

Trăng sầu gieo từng giọt

nốt nhạc buồn sắt son

Trăng ơi! Ta nhức nhối

từ độ mình thấm đòn

 

Trăng về chiếu rành rọt

soi nỗi nhớ cuồng điên

Trăng ơi! cao chót vót

là mối sầu muôn niên

 

Trăng buồn phận bèo bọt

kiếp người quá truân chuyên

con chim rướn cổ hót

lời cuối khi tịch viên

 

 

Bên đồi dốc mơ

 

Đi lên đồi dốc

nhớ mẹ làm thơ

bước xuống triền dốc

thương cha ngẩn ngơ

 

quay về con dốc

nhìn trời vu vơ

rồi xa con dốc

nghe chăng hồn mơ ....

 

Ngồi đây muốn khóc

sao ta vẫn chờ ?

nước non tang tóc

sao người thờ ơ ?

 

Mừng em tuổi nhỏ

nên còn ngây thơ

con tim máu đỏ

chưa biết nghi ngờ

 

dù trong lao khổ

dù sầu giăng tơ

hết ngày cũng đợi

mong trời ươm mơ

 

Bên đồi dốc đá

ai ngồi chơ vơ

mộng đầu dẫu vỡ

xin đời câu thơ ....

 

 

 

Khi về

 

Khi về chim hát

ru người ru đời

tình chàng thơm ngát

như làn gió mát

dòng suối dịu dàng

ánh nhìn miên man

tim dù ngơ ngác

vụng về câu hát

cũng nở nụ vàng

chờ mùa mới sang

Trong nắng thênh thang

xây mộng rộn ràng

lòng gương, ý lược

ngắt nụ vông vang

 

 

Hỏi bóng

 

Ôm cây hỏi bóng

lòng đầy những bông

bóng hỡi bóng hỡi

buồn bằng tôi không?

 

Ôm cây hỏi bóng

vời vợi chờ mong

bóng hỡi bóng hỡi

bao giờ thôi trông?

 

Ôm cây hỏi bóng

phận nghèo rêu rong

bóng hỡi bóng hỡi

nên người sang sông

 

Ôm cây hỏi bóng

khói trời mênh mông

bóng hỡi bóng hỡi

lệ tuôn hai dòng

 

Ôm cây hỏi bóng

ta hát lặng câm

bóng hỡi bóng hỡi

xót xa cõi lòng

 

Ôm cây hỏi bóng

một lần xa xăm

bóng hỡi bóng hỡi

nhớ hoài trăm năm ....

 

 

 

Mời đọc thêm thơ văn Trịnh Tây Ninh (Duy Hân):

 http://www.dunglac.org/index.php?m=module2&id=309

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ