Tuệ Nga
Chiều phố mây
Trắng chiều mây trắng tha phương
Ðường về kỷ niệm nghe hồn rưng rưng
Con chim quyên hót giữa rừng
Trên cây tưởng nhớ mọc vùng đất ai
Khuya đêm gió nhẹ thở dài
Lá đan tâm sự trăng soi bước sầu
Ơi lòng lữ thứ về đâu
Quê xa bảng lảng một màu khói sương
Tiếng chim lảnh hót nhớ rừng
Thơ ai thả gió lưng chừng phố mây
Trăng như tâm sự lưu đày
Ý thơ, chiều gió, nghe gầy bước thu.
Xuân tha hương
Mưa ở ngoài trời hay dạ mưa
Mộng to, mộng nhỏ cũng dư thừa
Vàng sân lá rụng, vàng tâm sự
Ðỏ mắt thu sầu, đỏ dậu thưa
Cố lý mang mang dòng hận trải
Viễn phương hờ hững bước gầy đưa
Quán đời hư ảnh như mây trắng
Mà trắng canh dài hoài niệm xưa
Mỗi bước tha phương mỗi bước sầu
Ngùi trông quê cũ... ôi, quê đâu?
Nhạt trăng viễn xứ đau hồn cúc
Lạnh phím quan hoài lả ngọn dâu
Hờ hững mây trôi buồn đẫm mắt
Xót xa én lạc tuyết pha đầu
Tràng giang sóng bận sầu thiên cổ
Vạt áo thời gian biết mấy màu
Một trận cuồng phong gió cát bay
Lạc loài tâm sự khúc lưu đầy
Chan chan nắng lửa thiêu trời hận
Ngút ngút niềm riêng héo lệ cay
Thăm thẳm quê xa lòng nhạn gửi
Ngậm ngùi vườn lạ cánh sầu lay
Ai đi nhặt mảnh thời gian ấy
Gom lại có đầy một vốc tay
Gom lại chưa đầy một vốc tay
Còn bao nhiêu nữa chén chua cay
Tàn đi dĩ vãng dòng thơ tủi
Ðổi với thời gian lớp ác bay
Nhầu vạt áo bay thương nếp cũ
Nhòa dòng thơ tủi nhớ hương say
Thuyền ơi! Nếu có về phương ấy
Cho gửi lòng theo mấy dặm mây
Chị ở một phương em một phương
Nhớ nhau đành gửi mấy vần thương
Ý thơ em gói tròn nhung nhớ
Bút ngọc chị đều trĩu vấn vương
Một sớm chia ly chim bạt gió
Bao chiều hoài vọng tuyết ngăn đường
Cố hương vạn dặm bờ quan tái
Chỉ thấy một trời trắng khói sương
Lại thấy xuân về trong dáng mai
Hoa thơ vẫn trắng cánh ai hoài
Tìm mây trời cũ mây u uẩn
Nhắn gió vườn xưa gió ngậm ngùi
Bè bạn xót xa người cách ngả
Quê hương tha thiết biển mù khơi
Xuân về thêm một xuân lưu lạc
Cố lý ai mong kẻ cuối trời
Từng trạm thời gian lặng lẽ qua
Chập chờn hư ảnh tuyết sương nhòa
Sầu dâng trắng nẻo trời thơ cũ
Ý gửi hoen dòng cánh nhạn xa
Tám hướng mây giăng sầu khứ quốc
Ðôi bờ gió lộng khúc hoài ca
Mơ về lòng vẫn chờ mai sớm
Nắng đẹp quê mình tươi sắc hoa
Mây trắng tha phương trắng dặm trường
Quan hoài tranh khúc dạ sầu vương
Kiếm Hồ gió có bay tà áo
Trấn Võ ai còn lắng nhịp chuông
Trăng lạnh đôi bờ đau ý trúc
Tuyết rơi mấy nẻo quạnh vườn hương
Vàng thu xứ lạ thương thu cũ
Mặt giấy loang sầu sóng đại dương
Hỡi núi trời xa hỡi gió gần
Hôm nay có phải đã là xuân?
Hoa thơ sao vẫn màu băng giá
Lòng biển chưa ngưng lớp sóng ngầm
Tình gửi quê xưa trời viễn vọng
Tuyết bay phố lạ cánh phù vân
Trăm năm hưng phế dòng hư ảnh
Vẫn mộng hoa thơ bát ngát vần...
Xuân về trên sông mưa
Trong tim gói trọn quê hương
Gói con hẻm cũ, gói đường phố xưa
Quê người sớm nắng chiều mưa
Ngàn trang thơ viết tình chưa hết tình
Ngó trong đáy chén bóng mình
Cái thân giả tạm, cái hình phù du
Quê hương đã nửa phần thư
Bao giờ mới hết âm u đất nhà
Chén đau uống cạn sơn hà
Tỉnh ra nghĩ thẹn mình là cỏ rơm
Tháng ngày vẫn áo vẫn cơm
Vần thơ khứ quốc tủi hờn ngất mây
Mực khô bút cũng hao gầy
Tình non nước khắc đến ngày tàn hơi
Phố ai, chiều trắng tuyết rơi
Tuyết sầu hay cánh tim tôi não nùng
Bài thơ mộng đẹp tương phùng
Chưa xong đoạn cuối cất trong ngăn này
Ngoài trời mưa tuyết vẫn bay
Tìm trong ký ức hương ngày năm xưa
Xuân về trên nhánh sông mưa
Gót xuân lưu lạc hững hờ gió bay.
Trong dòng hưng phế
Vẫn ăn vẫn sống tháng năm dài
Củi mục xác thân thơ lạc loài
Nghe gió đêm đêm sầu nhớ nước
Buồn này chén đắng sẻ cho ai
Mười hai năm đất tạm quê người
Tuyết đổ bao mùa, tuyết trắng rơi
Bốn bức tường câm, thơ xót chữ
Bút gầy mực nhỏ hận bừng sôi
Ngàn trang thơ viết mãi khôn vơi
Bão tố chập chùng sóng biển khơi
Có thấy trong dòng hưng phế ấy
Nơi tim vẫn đậm chữ tình người.