Tuệ Nghi

 

 

Theo Anh Về Phố

 

Anh đưa em về thăm phố
Mười giờ nở đỏ sân sau
Cha buông tách trà châm dở
Gọi mẹ ra đón tiếng chào

Anh đưa em về thăm phố
Chị trêu "mợ nó" xinh sao
Em nấp vào anh thẹn đỏ
Chị này ! "đâu đă trầu cau"

Ngày anh đưa em đi phố
Nắng hồng theo gót rong chơi
Nắng ôm ṿng eo con gái
Bên anh đón những môi cười

Ngày anh đưa em về phố
Như con chim sáo sổ lồng
Tung tăng nghe chiều Hạ rót
"Làm quen em nhé!" quê chồng !

Ngày anh đưa em về phố
Cùng ngồi ôn ấu thơ anh
Ấu thơ bên trường bên bạn
Bên cô láng giềng ... mắt xanh

Em ngồi chơi cùng thị phố
Đô thành diễm lệ phồn hoa
Mà nhớ làm sao hương đất
Ngoại ô tím bạt vườn nhà

Em giả từ Cha, xa phố
Mẹ cười, mắt mẹ cảm thông
Mai mốt về làm dâu phố
Quen như mẹ thuở theo chồng !

Anh đưa em rời xa phố
Mười giờ nở tím sau sân
Mười giờ nghiêng theo làn gió
Níu hoài lấy gót bàn chân

Anh đưa em rời xa phố
Lâu đâu mà ngỡ thật gần
Ngoại ô chưa về đă nhớ
Những con đường phố thật thân .

 

 

 

Nghi !


Đừng bắt em làm ai khác
Em phải là em phải sống thật với ḿnh
Dù có tô thêm lớp son hồng cho nổi bật cánh môi xinh
Rồi th́ cũng phai khi cuối ngày tàn nắng
Dù cố giấu ḿnh sau làn phấn trắng
Nụ cười tiếng hờn vẫn vay mượn của hôm qua
Có dối anh chăng rồi cũng phải thật thà
Với chính em khi đêm về - sám hối

Nên anh yêu ơi khi em nói,
Không thể nào sống xa anh
Là giả dối anh đừng tin nhé
V́ trên đời mọi điều đều có thể
Như có thể yêu người nếu mai hết yêu anh

Hoặc giả anh quên em th́ em yêu người khác
Đừng vội tin những lời hứa như thơ
Anh thấy không nụ Quỳnh hương vẫn ngát
Có nhạt bao giờ v́ một chiếc lá rơi

Khi em nói t́nh yêu là tất cả
Là thêm một lần em dối cùng anh
V́ không gần nhau chúng ḿnh vẫn sống
Và sống b́nh thường hơn cả lúc có nhau

Anh nh́n kia trên trời có vạn vạn ánh sao
Đêm có tối hơn không khi một ông sao đi vắng
Anh có v́ em mà dài thêm hay ngắn,
Lại khoảng buồn ḿnh theo chiếc vơng thời gian

Khi em nói thiếu anh - tẻ nhạt
Có thể - nhưng như khi ḿnh đến
Đă ḥ hẹn suốt kiếp đâu mà buộc nhớ muôn đời ?!

Đừng nh́n nụ cười mà chắc em vui
Biết đâu đêm qua pha lê vừa vỡ
Đừng nh́n môi sầu mà bảo em buồn
Biết đâu vừa mơ nụ t́nh hớn hớ

-Đời là chuỗi nghi ngờ đừng vội tin những ǵ không bắt được -

Khi em nói cần anh dắt d́u từng bước
(Tự thâm tâm em đă cười thầm)
Em vẫn đi những ngày không anh đấy
Vấp lại vin lên tiếp cuộc thăng trầm

Nhân hóa thường dụng trong những câu thơ
Cả giữa chúng ḿnh cho t́nh thêm lăng mạn
Nên hăy tin những điều "dối gạt"
V́ sự dối gạt chân thành đến rất dễ thương.


 


Bóng Mờ Kỷ Niệm

 

Tôi không thể quên anh
Như quên một món đồ chơi
Đă lỗi thời nên ném vào góc tủ
Anh ám ảnh tôi từng đêm qua giấc ngủ
Bằng giọng hát trầm
Bắng ánh mắt si mê

Tôi không thể quên anh
Như quên một anh hề
Tối qua làm tṛ trên màn ảnh
Bởi anh lấy của tôi là lệ
Không phải những nụ cười

Tôi không thể quên anh
Như quên một mảnh đời
Tôi đă dừng chân cho dăm đồng bạc lẻ
Anh lấy mất ở tôi ḷng tin
Cả một phần đời son trẻ
Canh cánh kiếp người
Tôi không thể quên anh !

Tôi không thể quên anh
Như quên dễ dàng một tên ăn trộm
Những quư giá bạc tiền như nước trôi sông
Lúc lớn khi ṛng
Anh đánh cắp ở tôi là trái tim bật lửa
Thắp sáng sự trắng trong
Ấu thơ và một thời con gái
C̣n ǵ nữa không?
Một bóng mờ xướt măi trái trinh nguyên!

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ