Tường Vũ Anh Thy
Mơ hồ
đêm thao thức nghe tim và nhịp thở
nghe mưa trời mở cửa gõ hư không
nghe chiếc lá vòng vo rơi khe khẽ
nghe tiếng người trong bẹ chuối đang tươi
lòng không vội phấn hương cười lả ngọn
hai bàn tay thơm mùi lúa quê hương
chợt nhớ được hôm chào đời bật khóc
tóc sơ sinh còn dính nhựa hoàng hôn
lời mẹ gọi ru hồn vào nước suối
cuối giòng sông biển sóng vỗ mênh mông
biển rất rộng nhưng cõi người không rộng
nên thật thà cười mãi với mây xanh
máu rất đỏ nhưng lòng người không đỏ
nên nhiều lần chỉ khóc với trăng sao
lời của rễ xôn xao tìm mạch sống
nên suốt đời cây lá rất vô tư
nằm nhẩm lại ừ ta là hạt bụi
đã trôi lăn từ bao kiếp xa xăm
giờ hiu quạnh giữa những điều trông thấy
thấy là nghe một hơi thở mơ hồ.
Thuở hẹn
Lửa và gió
quyện lấy tóc
chực rơi trên vai
Em cười trong nến
nụ cười không đếm được
bao nhiêu lần
tim đập
bập bùng
Tôi bưng chiếc cằm
rưng rưng sương nắng
lóng ngóng
tay chạm phải bờ môi
Nắng chiều rụng trên lá
hắt vào đôi mắt em
lao xao lời suối rừng
gọi tôi bì bõm
lội ra nguồn
Chúng ta hẹn nhau ở đầu sông
Lại cứ tìm nhau đâu cuối bãi
ồ em ơi
ở cõi chiêm bao tôi về đã kịp
thấy khói trời cao
đang bay lấp những vì sao trễ.