Từ Tú Trinh
Còn Nỗi Ngậm Ngùi …
Tình đã hằn trên đỉnh đời nhau
Người vẫn xa xôi lòng vẫn sầu
Duyên quá trễ tràng duyên dứt đoạn
Thôi đành lở dở chuyện trăng sao
Nẻo về bóng đổ mưa chiều bay
Thân mềm thấm lạnh lệ nồng cay
Buồn ươm môi mắt buồn giăng kín
Tình thoắt rời xa giữa mộng ngày
Người đi kẻ ở xót đau chăng ?
Một chút hương xưa dẫm nát lòng
Dõi mắt trông về nơi thăm thẳm
Mây đùn ngàn phiến nhớ long đong
Thôi thế đành thôi giã biệt rồi
Một thời ước hẹn một thời vui
Đời vơi nửa cuộc hồn mù lối
Tình chỉ còn trong nỗi ngậm ngùi ...
(Tháng 11 năm 2004)
Thân phận
Một mai thôi nhé cầm bằng...!
Trăm năm tình ấy lệ đằm đằm rơi!
Mùa thu xám ngắt khung trời...
Gió mưa cướp mất môi cười hồn nhiên
Còn đâu ngày tháng thần tiên?
Còn đâu nắng ấm mưa hiền chung đôi?
Người là con nước đầy vơi
Người là chim nhạn lưng trời xa bay...
Còn đây chim nhỏ lạc loài
Mắt ngơ ngác trước cõi đời tang thương
Chiều thu chim khóc bên đường
Tiếc người bạn cũ bạt ngàn tăm hơi
Chiều thu mưa sụt sùi rơi
Thân chim thấm lạnh giữa đồi tiêu sơ
Chợt từ trong nỗi bơ vơ
Hồn chim thôi cũng chẳng chờ đợi chi
Thoát xa hẳn kiếp đọa đày!
Mùa thu vạt gió chưa phai
Mùa thu mưa mãi giữa trời mênh mông!
Tình yêu, Nụ cười và Nước mắt
(viết thay cho một người nơi xa)
Chuyện ngày xưa tưởng ngủ yên rồi
Bỗng một chiều sống dậy trong tôi
Kỷ niệm từ đâu tràn về thác lũ
Ngỡ người còn đó chưa xa xôi...
Có một mùa yêu đến thật tình cờ
Có từng đêm ngày hạnh phúc ươm mơ
Có giây khắc đắm say, có giây giờ diễm ảo
Quấn quýt không rời đời đẹp tựa thơ
Thời gian từ đó hình như ngừng trôi
Cuộc đời từ đó hình như chỉ hai người
Gió sớm mưa khuya cùng chung đôi bóng
Tình yên vui... và ngày tháng êm xuôi...
Bỗng một ngày, gió lạ xoáy hồn ai
Chỉ một chiều thu mưa ướt sũng hiên ngoài
Bão tố cuồng quay cuốn em về bên ấy
Bỏ lại nơi nầy cánh gẫy chim thôi bay...
Có một mùa yêu hình như đã tàn phai
Có những ngày vui hình như đã ngậm ngùi
Có những lạnh băng xuyên qua hồn đơn lẻ
Tình đã chia rời từ một thoáng xa khơi...
Nỗi buồn nhiều khi đến thật tình cờ
Khổ đau nhiều khi dìm đắm cả nguồn thơ
Nước mắt, nụ cười, đi đôi trong phút chốc
Những còn, những mất, vụt qua như cơn mơ
Đêm với người muôn thuở, đêm chơi vơi
Nỗi nhớ niềm thương không nói được nên lời
Tình rất xưa mà lòng vấn vương còn rất mới
Đành thêm một lần từ biệt nhé, cố nhân ơi!
(2004)
Lạnh như mùa đông
Mùa đông lại về
mưa còn lê thê
thân gầy thấm lạnh
tim mòn tái tê
Mùa đông xứ người
tuyết còn chưa rơi
sao hồn băng giá
sao hồn chơi vơi
Mùa đông tha hương
gió chuyển mười phương
người còn xa mãi
cho người vấn vương
Mùa đông mùa đông
lạnh căm trong lòng
xuân đã qua mất
còn gì chờ mong!
Mùa đông nơi đây
người còn mãi đây
sầu tuôn vạn nẻo
tình chết không hay.
Nhớ người phương xa
Gọi thầm tên anh lúc nửa đêm
Nhớ anh da diết làm sao quên
Một lần gặp gỡ là muôn kiếp
Ân tình nào ghi khắc trong tim?
Đã biết yêu là chuốc lụy phiền
Cùng bao sầu khổ nặng oằn thêm
Người xa khuất nẻo làm sao thấu?
Có người thao thức mãi trong đêm!
Nhớ người mắt mờ dòng lệ cay
Yêu người hồn dật dờ như say
Đêm trôi... giấc ngủ tìm đâu thấy
Anh hỡi! vì sao nhớ thế này?
Đêm đã qua rồi, buồn đọng lại
Một mình em với nỗi sầu riêng:
Anh như trận gió mùa thu tới
Đem tình nghệ sĩ đến trao duyên.
Em đón tình anh chẳng nghĩ suy
Yêu anh từ một thoáng nào hay?
Ân tình như đã trong nhiều kiếp
Mình trả, hay vay ở kiếp này?
Có phút giờ nhung nhớ khôn nguôi
Có những niềm đau lẫn ngậm ngùi
Có dòng nước mắt từ kho sầu
Chảy tràn trong đêm trắng đầy vơi...
Nỗi nhớ vẫn loang đầy cõi hồn
Niềm đau vẫn dâng dậy trong tim
Nước mắt không làm vơi tất cả
Tất cả vẫn còn trong y nguyên
Đêm đã qua rồi, nắng lên mau
Lại thêm một ngày xa cách nhau
Anh hỡi! Tình đành xa hun hút
Có phải nghìn thu... một mối sầu?
(tháng 6, 2004)
Một khi tình đã vàng phai
Có một lần người dọ dẫm nói lời yêu tôi
Khi người chưa nắm giữ trái tim nầy
Rồi một ngày người yêu tôi vô cùng say đắm
Tôi đón nhận trong muôn vàn ngất ngây
Từng bước thầm người đi vào vườn hoa xinh
Lời êm ru như bài thơ thêu dệt chữ ân tình
Tôi nhão cả hồn lắng nghe lời yêu mê thánh thót
Thấy màu trời ban chiều như ánh sáng buổi bình minh
Rồi có một ngày tôi tin người quá thiết tha
Rồi có một ngày tôi yêu người thật đậm đà
Nhưng người giờ như lạc từ một vùng nào xa vắng
Người lạnh băng bên tôi như chiếc bóng nhạt nhòa
Và người chẳng bao giờ còn nói tiếng yêu tôi
Người bỗng lặng thinh như mây ngủ lưng chừng trời
Tôi vẫn ngơ ngác ngu ngơ như nai vàng lạc lối
Tôi thu mình vào một góc đời đơn lạnh chơi vơi
Và một ngày người âm thầm rời xa tôi, xa tôi
Còn mình tôi ôm dấu yêu xưa khóc nhớ thương người
Cùng một cõi vắng tanh như trong hoang tàn huyệt mộ
Người đi rồi, người ở lại tình sầu riêng ai thôi...