Võ Đình
* Đọc Trương Vũ viết về Võ Đình
Dấu đen
Dấu đen trên tuyết một mình
Ngõ xa lưng dặm, dáng hình bao la
Chim kêu một tiếng sa đoà
Tai còn âm vọng, nét nhoà mực đi
Ra vườn
Ra vườn bứt cải vô ăn
Ngó lên thấy cái sao băng trên trời
Ô hay! mới đó tối rồi
Cơm ngày ba bữa, ai mời ta đây
Thức giấc
Nửa đêm thức giấc giọt mưa rơi
Trên mái tôn nghe ruột rã rời
Nước chảy trên trời vô tận họng
Tế bào mà cũng xót đầy vơi
Xuân
Sáng dậy, ô kìa, hoa mẫu đơn
Tay em mười ngón đẹp ngời son
Nắng trào trời đất, ôi ngang ngửa
Ta gửi lòng em một chiếc hôn
Hạ
Tháng tám em ngồi ướt tóc mai
Mồ hôi em ướt giọt châu trai
Hé môi ta liếm mùi sông biển
Muối ngọt ngàn năm chẳng nhạt phai
Thu
Uy nghi mái ngói dáng vàng thu
Tùng quan đà khép cánh mây ngàn
Bỗng dưng áo tím em đi tới
Má đỏ ta thờ nét nữ tu
Đông
Đạp tuyết tìm hoa theo cổ nhân
Mi đen e ấp nụ trong ngần
Dang tay đón lấy cành mai gãy
Băng rớt hồn ta cử cháy bừng
Nàng Thu Phong
Từ miền xa, ta đến chốn này
Rừng phong xơ xác, lá vàng bay
Ngồi coi mây trắng bay qua núi
Cười cuộc ba sinh, luống tháng ngày
Ngày đêm mây trắng ngủ trên ghềnh
Trời thở dài, đất cũng làm thinh
Lá rừng phong, lá không bay nữa
Lá rụng tơi bời, lối tử sinh