Văn Cao

 

 

 

Ba biến khúc tuổi 65

Những ngày buồn không nói được

tôi chỉ t́m ra sự sống của tôi.

 

I.

Một người cho tôi một con dao găm

Không biết dùng làm ǵ

đêm nh́n qua cửa sổ

một khoảng trống đen

 

tôi ném vào khoảng trống

con dao găm ấy

có phải đây là sự nghịch ngợm

 

bỗng nhiên có tiếng ngă ngoài sân

một người trúng tim đă chết

 

tôi không hề biết người ấy

tôi là kẻ không muốn giết người

 

chỉ biết bóng tối

mà tôi đă ném dao

 

II.

Tôi đi trên phố

bỗng nhiên mọi người nh́n tôi

một ai đó kêu lên thằng ăn cắp

tôi chạy

tôi chạy

tại sao tôi chạy?

tôi không hiểu tôi

cả phố đuổi theo tôi

xe cộ đuổi theo tôi

 

tôi chạy bạt mạng

gần hết đời

tới chỗ chỉ c̣n gục xuống

tỉnh dậy mồ hôi chảy

tôi lại thấy tôi là người chưa phạm tội

 

III.

Tôi rơi vào mạng nhện

mạng nhện cuốn lấy tôi

không c̣n cách ǵ gỡ được

tôi như con sâu tằm

cuộc đời cứ như thế

 

muốn phá cái mạng nhện

tôi không đủ tay.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ