Vân Di

 

 

 

Tuyết rơi

Tuyết rơi đầy chỗ hẹn xưa
Đ́u hiu phố xá lạnh vừa đủ đau
Tối về hỏi lại chiêm bao
Ai người hôm cũ , lần nào qua đây?

Tuyết mùa tôi lạnh cóng tay
tôi đem ủ trái tim đầy vết thương
Tôi mê man mộng hoang đường
Ḍng thơ cũ chút yêu thương nửa vời

Tuyết mùa tôi vẫn hoài rơi
Thênh thang lối cũ ră rời cơn say

Tôi t́m ai ở đâu đây?

 

 

Ngày Thanh B́nh

Những ngậm ngùi rồi sẽ qua đi
Để không c̣n như buổi sáng nào đứng trước gương soi nh́n thấy ḿnh như đă mất
Trời đẹp , núi đồi xanh và biển ŕ rào nhịp sóng

Biết không em?
Sáng thanh b́nh của ước mơ chờ đợi
Trên con đường xưa cũ lá me bay
Có ta về tay lại ấm trong tay
Hơi thở nhẹ tim rộn ràng nhịp đập
Trời tháng giêng nồng nàn mùi nắng ấm
những chiều mây lả lướt rủ nhau về
Lúa trĩu vàng bên những dăy đường quê
Nghe đất mặn giọt mồ hôi nặng nhọc
Mưa tháng năm không c̣n buồn như tiếng khóc
Phượng làm duyên đỏ thắm cổng trường xưa
Em đến thăm anh
trời cũng nhỏ mưa
Quên đường lại?
hay sợ về ướt áo?
Mà lặng măi ....
Th́ thầm anh khẽ bảo :
Tháng nào em? trời im bừng tiếng pháo...
Áo gấm vàng phơ phất nắng ban mai
D́u em đi rất nhẹ bước hài
Pháo cũng rộn trong ḷng anh mở hội
.

 

 

Tự khúc

Từ Em để hạt mưa sa

Em về giủ áo hoa xưa
Bụi thời gian bủa lên mờ mắt ai
Mưa rơi lặng lẽ hiên ngoài
Hạt nào rớt xuống trên tay vỡ oà

Từ em để hạt mưa sa
Mây quay về tụ trên tà áo bay
Sông miên man
nhớ trăng gầy
Tương tư khúc ấy c̣n say ngất ḷng

Âm nào
tan
giữa thinh không
Âm nào lạc
giữa mênh mông
cơi
sầu

(NOV/02)

 

 

Tự khúc 2

Đi đâu rồi lặng lẽ những ḍng tôi
Ôm con gió ngă nghiêng cười với nắng
Chiều đem sương ráng chiều ch́m lẳng lặng
Thơ tôi đâu?? bàn chân dẫm sương mù

Bàn chân nào dẫm nát những ḍng đau
Chờ nắng lại ấm cơi ḷng nghe nắng
Đêm lại dài hơi những thở than lẳng nhẳng
Ráng đỏ tôi trôi đi cơi nào rồi

Ráng đỏ mù mờ một nỗi nhớ xa xôi
Tuyết rơi trắng chôn sâu bầy lá cũ
Tôi quay lại một thoáng buồn ủ rũ
Cho ḍng thơ thắm một chút hương t́nh

Buồn cười không lời với chữ chông chênh
Không đủ ư nên thơ buồn như cát
Ngồi bó gối chiều nao nghe nắng hát
Băi bờ tôi hoang vắng đến tê người

Có một lần tôi gặp lại riêng tôi
Biển bờ xanh cánh rừng kiên hải
Tranh em vẽ xanh ngút ngàn xa ngái
Tặng cho tôi mang nỗi nhớ thật gần

Em làm ǵ cho tôi bâng khuâng
Màu xanh em trải đầy trang nhật kư
Chưa dám nhận bao nhiêu là t́nh ư
Ḍng đời trôi bao ràng buộc trói tim người

Những bức tranh ngày nào có một chút tôi
Ḍng thơ cũ c̣n có tôi trong đó
Chiều mơn man nắng nồng trong cơn gió
Chờ em pha màu xanh mạ trên đồng

Những cánh rừng và những triền sông
Những cánh đồng và những triền sông
Có tôi, EM và một trời kỷ niệm
Có tôi, EM gió đồng hay gió biển
Ḥa vào nhau rin rít dưới nắng chiều

Làm sao nói những lời yêu
Làm ǵ kể lại những chiều bên nhau
Một thoáng thời gian qua mau
Màu xanh năm cũ nát nhàu tim tôi.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ