Vạn Giả
Đối nghịch
Em treo nhan sắc đỉnh trời
ta phung phí hết một đời thanh xuân
và trong ngày tháng đã từng
dăm ba hạnh phúc lưng chừng thoáng khi
mở lòng diện chút tình si
vô tình em
khoảng xuân thì vụt bay
rớt nhau xuống vũng đời này
rong hoang, vung đổ hết ngày phù du
mai sau về cõi tuyệt mù
tìm nhau tình cũng thiên thu đoạn lìa
cuối đường chiếc bóng đèn khuya...
Thực
dòng đời
khoảnh khắc khói sương
trăm năm
một thoáng vô thường
mây qua
muộn phiền
nặng chút thịt da
thôi thì cát bụi
vẫn là thiên thu
và mai
sau cõi trời mù
cuộc vui trần thế
cũng
phù du trôi...
Năm cùng
roi đời
rát, buốt
đông miên
hồn cằn cỗi
thoáng muộn phiền trăm năm
đêm riêng
với giọt lệ thầm
theo nhau về
tận chỗ nằm quạnh hiu
mái tình
gió tạt mưa xiêu
năm cùng tháng tận
tiêu điều cõi ta
ru đời
xót chút thịt da
mùa như đã trở
bóng nhà viễn khơi.