Viên Linh
Mộng du
Chiều rơi với mốc ưu tư
Tay xương đá mặn thân gù núi cao
Trong tôi niên cổ ŕ rào
Hồn không phách nhẹ mộng nào trôi qua
Năm năm ṃn mỏi quê nhà
Thời gian nổi bóng c̣n ta đứng chờ
Tay dài viễn mộng quanh co
Canh thâu bóng đợi bây giờ bóng đi
Ngủ c̣n quên khép đôi mi
Xương da những bọt phân ly tiếp dài
Sáng rồi tắt bóng tương lai
Thôi xong tuổi trẻ thôi hoài mộng em.
(Hóa Thân)
Dương thế
Thôi em cơi đó ưu phiền
Anh xin thân thể kiếm miền truy hoan
Ngón này chỉ lạc nhân gian
Luân lưu kiếp mọn c̣n tham dục đời
Kiếp về trả lại thân ôi
Đêm nay hóa tượng thành ngôi đứng chờ
Tượng này lệ nhỏ tay thưa
Sầu tôi dương thế c̣n chưa đủ buồn.
(Hóa Thân)
Cúc Hoa
Ngồi ôm gối hạc canh dài
Sáng hung ta thấy bụi ngoài xác khô
Đứng ôm vóc hạc gầy g̣
Quanh ta bỗng lẫn sương mù ngh́n năm.
(Hóa Thân)
Dấu tích
Lệ tôi dấu tích tôi ṃn
Lên cao tiếng biển xưa dồn ngón tay
Xuống rồi quẹo ngả nào đây
Quán thưa buồn tạt bụi đầy ghế con
Ra rồi dốc đá chon von
Trông trường giang rộng nghĩ c̣n quanh co
Thôi qua con lộ sương mù
Hồn im nghe chiếc xe đ̣ về không.
(Hóa Thân)
Kư ức
Bẵng đi từng ấy năm
Bây giờ trông lại mặt
Về đây nằm khóc than
Thôi em ơi hạnh phúc
Thôi thời gian lỗi lầm
Sống ngoài hai mươi tuổi
Đêm đêm mơ hồi xuân
Tay vót ṃn nến đỏ
Da kéo dần nếp nhăn
Đêm coi sao mù mịt
Khi không vùng cười khan
Bẵng đi từng ấy năm
Đời chờ dài rét mướt
Coi xe về nhớ em
Càng nghĩ càng thương tiếc.
(Hóa Thân)
Những lời vĩnh biệt của nàng
Tôi ngỏ lời chào tất cả anh em
Rồi trở về đêm đi rất muộn màng
Một người con gái đứng trông thành phố
Sợi tóc dài rơi xuống cánh tay
Tôi cúi lượm ngậm ngang môi rồi khóc
Làm con chim tha cọng rác khô
Rũ cánh tay về hiên ngói xám
Đêm muộn màng đêm hăy xót thương
Tôi đi trên những bước chân buồn
Qua tuổi đời rồi qua một bến kia
Bóng cây xếp hàng coi cột điện
Trong ḷng khô từng miếng sắt non
Mẫu than tro kẹt trong kẽ tay gầy nọ
Là mặt trời cô đơn chết giữa hàng cây
Đốm thuốc lập ḷe trên đôi môi buồn nọ
Là lời ca em tôi vẫn kiếm t́m
Mây xuống thấp cây c̣n những tăm hương
Trời ră thành bụi tàn rơi lặng lẽ
Rồi lụi dần trong đó cùng em.
(Hóa Thân)
Tư tưởng
Tôi ngồi quán nhỏ
Ngóng tầu đi qua
Bến xe ngựa cũ
Nằm dài biên khu
Cây sầu chín đỏ
Dăm ngành trơ vơ
Trăm năm rét mướt
Ngày trôi ơ hờ
Nhớ chăng nhớ chăng
Xưa kia buồn thế
Nói chi bây giờ
Tôi ngồi quán nhỏ
Con tàu băng qua
Tiếng chân ngựa gơ
Xong rồi êm ru.
(Hóa Thân)
Chiều
Chiều tôi vạn khổ thiên lao
Cây thưa ngủ muộn c̣n cao đến trời
Mái đầu ru ngón tay tươi
Trăm năm tiễn biệt du người kiếp sau
Ngày tôi ngựa xoải theo tàu
Im không băi cỏ thu sầu nhịp xe
Chợ xa núi cổ lầm lỳ
Nghiêng nghiêng cảnh tượng c̣n đi tiễn chiều
Phận nào xác ấy cô liêu
Chim đêm rũ tóc ngồi kêu đường về.
(Hóa Thân)
Một nhánh sông
Chiều về trên một nhánh sông
Bên tôi con nước đỏ ḷng quanh co
Nước loang dưới đáy trời ḍ
Buồn tôi thánh thót trên ḷ nhân sinh.
Tôi sôi bộ ngực ái t́nh
Tan thân địa ngục biến h́nh dương gian
Tôi tan vồi vội tôi tan
Bay trên cái sống mối hàn âm ty
Củi tôi đây củi tứ chi
Đốt lên sưởi ấm từng khuya với người
Chiều về trong một cánh dơi
Bên tôi bóng xám bay trời âm u
Mắt vàng khép muộn trời thu
Hồn tôi chập choạng cái mù nẻo xa
Tôi nghiêng một bóng chiều già
Soi trong tâm trí ngôi nhà tịch liêu
Tôi yêu vồi vội tôi yêu
Ôm chưa đầy ngực bấy nhiêu mộng tàn
Chiều về thân ngại truy hoan
Nghe trên giá sách bụi vàng dâm thư
Đêm nay ngọn lửa chần chờ
Bên tôi trời đất từ từ quên quên
(Thủy Mộ Quan)
Cơi đời tôi
Chiều nay tôi tỉnh hay mê
Ở đây hay đó mới về hay đi
Đời nay tôi lỡ xuân th́
Soi gương lệch mặt khác ǵ nhân gian.
Mưa gieo theo mái buồn vàng
Nhân sinh những bóng điêu tàn nghiêng nghiêng.
Chiều nay tôi đó ưu phiền
Ngón tay dài ngắn đất liền biển khơi
Sống tôi này chết như tôi
Thịt xương của quỉ xui đời gian tham.
Mưa gieo, trăm giọt xô đàn
Xuân thu cuồn cuộn tiếng hàn kêu lên.
Giờ đây h́nh thẳng bóng nghiêng
Ban đêm tránh sáng ngày kiêng mặt trời
Ở đời địa phủ cho tôi
Về đâu kẻ lạ, đứng ngồi loanh quanh.
Mưa gieo tâm trí tan tành
Chiều nay con thú soi h́nh tưởng ai.
(Thủy Mộ Quan)