Viễn Phương
Cho Em Bốn Mùa
Xuân
Cho em rạng rỡ muôn xuân
Ngàn hoa đua nở bước chân ngọc ngà
Mai dù xuân có phôi pha
Một đời em vẫn thướt tha diễm kiều
Hạ
Cho em màu nắng hạ yêu
Bên cành phượng đỏ mỹ miều thắm tươi
Hoa thơ hương sắc một trời
Yêu thương nồng ấm trọn lời ước mong
Thu
Cho em đôi mắt nai trong
Nghìn thu áo trắng, cõi lòng an vui
Đường mây ngập bóng thu rơi
Hồn hoa mãi nở nụ cười đó đây
Đông
Cho em tình thắm duyên say
Dù đông buốt giá vơi đầy sớm trưa
Cho em dù nắng hay mưa
Ấm êm hạnh phúc, đong đưa bốn mùa
Biển và Nàng
Chiều dần xuống tơ vàng hiu hắt trải
Gió rì rào ngân mãi tiếng sầu ai
Hồn lửng lơ trên những áng mây bay
Theo chiếc bóng mênh mang sầu trĩu nặng
Nàng là ai ! - Lạc loài trên biển vắng ?
Mắt thẫn thờ lặng ngắm bóng chiều rơi
Dấu chân in từng nét bước đơn côi
Tôi lặng đứng nhìn người trên biển cát
Biển ngơ ngẩn dưới trời thương bát ngát
Sóng cuốn cuồng ôm ấp bước chân sa
Nước trong xanh lắng đọng dấu chân ngà
Trời hoang vắng sầu vương lên ánh mắt
Gió man mác cho ai hồng nhan sắc ?
Tóc mây vàng hong nắng cuối hoàng hôn
Áo tung bay phơi phới, dáng đơn buồn
Ôi đẹp quá màu chiều trên biển vắng
Tôi chợt tỉnh dưới trời mây nhạt nắng
Nhìn bóng đời thăm thẳm mịt mù xa
Biển sầu đau, bôi xóa dấu người qua
Tôi bỡ ngỡ lạc loài như cõi mộng
Trời biển vẫn một màu thương lắng đọng
Sóng nhịp nhàng ru mãi khúc tình đơn
Người khuất xa tôi chợt thấy buồn vương
Tìm đâu hỡi ! - Biển trời bao la quá ?
Giao Khúc Giữa Đời
Tôi chợt thấy ! - Tôi như từng chiếc lá
Lững lờ bay theo gió cuốn xa khơi
Giữa hư không lạc lối dưới mây trời
Về gốc cội nghe đời tôi mục rã
Tôi chợt thấy ! - Tôi như là sỏi đá
Mãi đợi chờ ai đó một lần qua
Khắc ghi sâu từng dấu bóng chim sa
Rồi nhung nhớ sầu thương mòn mỏi đợi
Tôi chợt thấy ! - Tôi như nghìn đêm tối
Đêm hững hờ vằng vặc bóng trăng soi
Đếm thời gian nhịp bước áng mây trôi
Hình dung dáng người đi trong ảo mộng
Tôi chợt thấy ! - Tôi như cơn biển động
Sóng cuộn tròn ôm ấp mối lương duyên
Dẫu nghìn năm đầu sóng bạc không phiền
Ve vuốt mãi dấu mòn in trên cát
Tôi chợt thấy ! - Tôi như màu nắng nhạt
Nắng phai mờ rong ruổi giữa hoang sơ
Nhớ hương xưa ray rức thuở vào mơ
Mùa nắng hạ hong đời thân lữ thứ
Tôi chợt thấy ! - Tôi như loài dã thú
Mãi yêu người người nỡ tránh xa tôi
Cho yêu thương vào ước vọng mù khơi
Chìm đắm giữa dòng đời tôi trôi nổi
Bờ Giác
Lơ lửng trời chiều mây trắng bay
Hoàng hôn soi bóng dáng hao gầy
Trăng treo đầu núi chuông chùa đổ
Lắng đọng hồn đơn mỗi nhịp dài
Tiếng mõ vang vang đêm tĩnh mịch
Lời kinh văng vẳng giữa không gian
Suối mơ réo rắt vòng sinh diệt
Sắc sắc không không giữa cõi trần
Mộng huyễn chơn không miền thế tục
Hồng trần vương víu bước chân đơn
Ta như hạt bụi từ muôn kiếp . . .
Mãi miết luân hồi trong gió sương
Biển khổ thuyền không không, có có
Bến mê hiện hữu biết đâu tường
Vị lai, quá khứ chưa từng bước
Mãi nguyện, cầu, mong, trước Phật đường
Phiền não lục trần tâm dứt bỏ
Quay về bờ giác, tỉnh cơn mê . . .
Tránh xa ba cõi, lòng thanh tịnh
Thiên mộng, địa mơ, ấy mộng mơ.
Tri Âm Khách
Trời lắng đọng chiều buồn nghiêng bóng lẻ
Khách má hồng vạn nẻo bước truân chuyên
Đường mây xa tìm kiếm mối lương duyên
Mong hòa hợp sắc cầm đôi Loan Phượng
Đường danh lợi ai công hầu khanh tướng
Ta thực đời mơ ước chẳng cao sang
Một túi thơ bầu rượu sống lang thang
Mang ước mộng đơn sơ đời lãng tử
Như cánh nhạn giữa trời mây bao phủ
Theo gió đùa ủ rũ bốn phương xa
Rồi đêm đêm mộng yểm dưới trăng tà
Bay khắp nẻo mỏi mòn đôi cánh mỏi
Trên sông vắng thuyền tình neo bến đợi
Đâu má hồng đâu hỡi khách tri âm ?
Dòng đời kia giong ruổi đã bao năm
Mời bạn ghé nơi đây mình kết mộng
Mộng trăm năm mình chung xây ước mộng
Kết tơ hồng se sắt nghĩa phu thê
Đoạn đường sau tình ái bước đê mê
Duyên tơ thắm nửa chừng xuân tươi thắm.