Vinh Hồ

 

Sầu tôi
Sầu tôi lửa nhoáng bên rừng
Một vầng nguyệt bạch soi từng bước chân
Sầu tôi tuyết đổ trên sông
Một bầy hải cẩu ngẩng trông phong hàn
Sầu tôi ngọn sóng bàng hoàng
Thuyền lênh đênh ván, cảng hoang vu người?
Về đâu em giữa cuộc chơi?
Tìm đâu em giữa một đời lặng căm?
Về đâu em tuyệt tích tăm?
Tìm đâu em biệt bắc băng dương sầu?
Hai mươi năm bạc mái đầu
Hai mươi năm bạc phếch màu thời gian
Sầu tôi đèn thắp canh tàn
Sầu tôi chiêng trống hai hàng tương tư.

 

Rừng, Sông Em
Tôi như gỗ đá giữa rừng
Em cung nguyệt lạnh soi từng ước mơ...
Tôi như bèo bọt ơ hờ
Em triều âm vọng bên bờ tịch liêu...

Từ yêu em đá xanh rêu
Cây ưu tư móng trong chiều khói bay
Dài con mắt ở chân ngày
Bên kia đêm, biển mọng đầy nhớ mong
Từ yêu em nước trẽ dòng
Lục bình trôi giữa mênh mông tháng ngày
Cành hoa tím ngát hương say
Tím trời mây tím ngất ngây tâm hồn
Khu rừng em: dấu địa đàng
Dòng sông em: chốn vĩnh hằng trong tôi
Bờ môi em: hiện trú tôi
Toàn thân em: quán trọ đời phất phơ
Tình yêu em: tuổi dại khờ
Cháy rừng dục vọng, cạn bờ đam mê

Yêu em đói khát, phụng thờ
Nghìn năm con sóng vỗ bờ chưa thôi.

 

Tình ở mãi bên người

Người gần người vẫn xa nghìn trùng
Tôi yêu dù người không hay biết
Aùnh mắt làn môi người đa tình
Mùi hương thêm đê mê da diết

Người gần người vẫn xa nghìn trùng
Tôi yêu dù hai đời đã khác
Suối tóc bờ vai người đa tình
Sức sống tuôn tràn lòng đói khát

Khi người về tắm suối hoan lạc
Mùa hạ ngẩn ngơ cháy mặt trời
Hồn tôi cũng biến thành đá cuội
Đón người trên những lối đi vui

Khi người về ngủ đảo hoang tưởng
Biển cả xôn xao sóng thủy triều
Hồn tôi cũng biến thành hang động
Ru người mơ gặp lại tình yêu

Hỡi ơi cuộc sống mơ và thực!
Có và không héo úa một đời
Dòng nước trôi đi không trở lại
Tình tôi thì ở mãi bên người

Ôi thôi cuộc sống là hy vọng!
Là nhiệm màu trong mỗi phút giây
Mà sao trong tôi là tuyệt vọng
Cho tình tôi bay theo khói mây?

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ