Võ Chân Cửu

 

Đăm đăm mây trắng

Bỗng nhiên lạnh cả hồn tôi

Khi trông thấy dáng núi ngồi co ro

Một vùng đá mọc trơ trơ

Quạnh hiu cây cỏ nằm hơ ác tà

Ngang lưng én liệng la đà

Ngậm bao lửa hạ để già mấy thu

Cao cao mây vẫn bay mù

Mênh mang gió quyện còn ru vạn đời

Trông ra lặng ngắt mù khơi

Phải người năm trước đã phôi câu thề

Mười năm làng cũ không về

Đăm đăm mây trắng lê thê mái đầu.

 

Cho hỏi cao sâu

Ôi khói mờ những đêm trăng lu

Đã hiện hình ai giữa mịt mù

Râu tóc bạc, gió về xô lật

Chân đi về, bữa mất thinh âm

Nghìn năm lặng, nằm câm chẳng đặng

Đành ngóc lên bay thẳng trời cao

Hỏi thăm cố xứ quê nào

Mà nay giữa dạ mòn hao chợt buồn

Ôi đá mờ, những đêm trăng tuôn

Cho hỏi cao sâu chút khói luồng

Mây phủ mờ mờ bóng cố hương.

 

Chiều trên đầm

Gió chiều giỡn máu ai khô

Còn in xác nổi sóng xô bãi này

Quạ bay quang quác ngọn cây

Muốn nhào xuống rỉa nắng say dưới đầm.

 

Sáng thinh không

Một con chó con, một vừng trăng sáng

Hai cõi trời im, một vùng biển cạn

Một con đường đèo sương đục lô nhô

Một chiếc hồn ma quẩn quanh vạn cổ.

Đường im hoa cỏ ngủ mê say

Cửa mở ban mai đợi nắng ngày

Nàng đi đất khép mưa năm cũ

Hơi hàn thiên cổ chực trên mây

Nghìn năm, sao chưa về cố xứ

Quanh quẩn trần gian mặt đất này

Bước xuống, ba bề mưa gió tụ

Nàng ôm tro bụi kín hai tay.

Sáng thinh không, sáng chói một vùng

Cung đàn xưa cũ phím ai rung

Sáng mênh mang hai bờ cỏ khóc

Lệ nàng tôi biết giữa thanh xuân.

Sáng thinh không, sáng chói một vùng

Mái đầu nhuốm bạc cúi soi chung

Nghìn năm thiên địa chia đôi ngả

Khoảnh khắc phù du lửa bập bùng.

Nghìn năm đâu nát cánh phù dung

Đứng lặng sông xuôi nước lạnh lùng

Một chiếc thuyền con lơ lửng mái

Sáo trời, cánh nhạn đã về đông.

Sáng thinh không, sáng dưới chân nàng

Trong lòng vạn đại đã tan hoang

U minh rờn rợn lên vai tóc

Bóng tà vạn thuở mới bay ngang.

Sáng thinh không, sáng lặng ngát hương

Êm ả trần gian chợ phố phường

Một bàn tay vẫy trên non tuyết

Một tiếng cười vang cả bốn phương.

Một con chó con, một vừng trăng sáng

Hai cõi trời im, một vùng biển cạn

Một chiếc hồn đơn mấy bè mây nổi

Hai con ngựa trắng một chiếc xe tang.

Nghe kia mây kéo trên hè phố

Những dấu sao đi với gót người

Vòng hoa trắng đã lên sắc đỏ

Hồn ai mới nhập đóa hồng tươi

Hay là máu của thiên thu trước

Của bóng nàng đi rước lễ đời

A ha ta sống thêm lần nữa

Ném giày lững thững bóng trăng chơi

Nghìn năm dâu bể bao nhiêu đợt

Rớt xuống hang sâu cũng lại trời

A ha chén rượu nồng ai rót

Sao mà ta uống mãi không vơi

Gió ơi thêm lửa cho nàng đốt

Vàng tro rớt xuống sẽ cùng soi.

Nàng ơi, ngày xuống tắm bên hoa

Sáng linh thiêng ước cõi ta-bà

Dưới nấm mồ sâu, luồng khí lạnh

Đất trời quay lại cả bên ta.

Một con chó con, một vừng trăng sáng

Hai con ngựa trắng, một chiếc xe tang

Đất lành gió phủ mây trong mát

Vạn cổ nghe chăng, dưới gót nàng.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ