Võ Quỳnh Uyển

 

 

 

Ôm

Cánh tay ta vươn dài ra bốn biển

Ôm chầm em lục địa khóc tơi bời

Nước mắt rơi chảy hòa con sóng nhỏ

Trở thành mưa xanh thắm nụ hương đời.

 

 

Cơn mưa 

Em như cánh cửa tim bỏ ngõ

Để gió xô về lồng lộng với trăng sao

 

Chiều nay ngoài kia có cơn mưa rào

Tưới mát những hạt giống sống còn sau mùa mưa bão

Những cơn bão ùa vào mảnh đất tâm

Làm ngổn ngang

hoang dại em

 

Nước mưa đọng trên hiên trôi thành dòng quá khứ

Em không ngây thơ như ngày nào lấy gáo dừa tắm mình ướt sũng nỗi nhọc nhằn ngày trước

Hay thắt giấy thả thuyền chuyên chở ngược niềm đau

 

Ôi, giọt nước mắt ngày xưa hóa thân thành trận mưa rào

Cũng lấp lánh như ngôi sao em của nghìn năm sau nữa?

 

Em một mình dưới cơn mưa ngoài phố

Như chú dế non rỉ rả một mình khúc hoan ca bên liếp cửa gỗ mục thấm đất

Như cánh cửa tim bỏ ngõ

Để gió thổi về lồng lộng với trăng sao

04/05/2002

 

 

Tiếng thời gian

Tháng năm rơi trên bậc thềm cũ

Che lấp cả rêu xanh

Người về vóc hao gầy

Nhặt ân tình mong manh

 

Đêm mải miết rong chơi

Quăng lên trời

Một vầng trăng rỡ ràng

Như vành môi con gái

 

Những vì sao lầm lũi trốn mất

Để đừng nghe

Tiếng thời gian thở dài.

1995

 

 

Lang thang

Em cúi mặt nghe đêm thầm lặng xuống

Chiều lơi buông theo tiếng nhạc tơ lòng

Trăng thổn thức chìm rơi vào đáy vọng

Thắp đêm tàn trời ngập ánh dạ quang

 

Em lang thang lạc vào mộng thiên đàng

Tay ôm chặt màu mắt xưa hôn lại

Mở tim hồng soi cổ tích nhân gian

Thấy giếng mắt ngời lên hương tình tự

 

Ai tóc mềm như đêm mơ huyền thoại

Lẻn vào tim gieo rắc khúc nhạc trời

Khuya trăn trở nghe thời gian đọng lại

Quá khứ về chợt ngỡ giữa chiêm bao

01/2002

 

Trăm năm em về

(giận nhau trong tích môn

nhắm mắt nhìn mai sau

trong ba trăm năm nữa

em đâu và tôi đâu?)

Tặng DP

 

Mùa thu vội bay đi

Đánh rơi chiếc lá gầy

Dưới chân anh trước ngõ

Lá xưa trở về đây

 

Từ nơi nào lá rơi ?

Từ nơi nào lá tới ?

Anh nhìn lá, ?bỗng ngợ:

Từ trăm năm em về

 

Lá vàng như đôi mắt

Em buồn giận vu vơ

Lá rơi rất bơ vơ

Như tình không hạnh ngộ

 

Lời xưa em thổ lộ

Anh cửa đóng then cài

Không cho gió len vào

Làm tim rung lay lắc

(nên ngôn ngữ lao đao

lạnh lùng không có mắt)

 

Em thương nên mới giận

Anh giận chỉ vì thương

Sao tình đi lẩn quẩn

Ta vì một chữ thương!

 

Đã trăm năm trôi qua

Em hóa thân chiếc lá

Anh mấy độ ta bà

Ta tình cờ hôm nay

(và tình cờ mai sau?)

 

Em theo thu về đây

Về đâu, trăm năm nữa???

10/2000

 

 

Mượn

Ta mượn những giọt sương

Mong manh trên phiến lá

Soi một lẽ vô thường

Thấy rộng cả thiên thu

 

Xin mượn một lời ru

Vây ta thời hoang dã

Theo dòng thơ cội đá

Bồng bềnh trên phím ngà

 

Mượn người một làn da

Cấy vào xương thịt đỏ

Nghe tim người ú ớ

Trên bờ môi tử thi

 

Ta dành một làn hơi

Thổi xuân xanh lên tóc

Giăng rối đời ô trọc

Giọng cười ngả nghiêng thêm

 

Mượn đây không gian êm

Thềm trăng ai bỏ ngõ

Dấu chân xưa còn đó

Mênh mang một cõi thiền

 

Mượn người một mặt trời

Đem về đời gột rửa

Để ta làm hạt muối

Suốt nghìn năm rong chơi

8/1999 

 

 

Một chỗ cho em

Phòng thí nghiệm

lúc nào cũng lạnh vì máy điều hòa không khí

và sặc mùi thuốc tẩy, hóa chất?

 

đâu một chỗ cho em

để buổi trưa giờ nghỉ

lang thang một mình dưới những hàng cây mơ màng hàng me xưa xóm cũ

dưới những trận mưa lá khi gió về bất chợt.

 

không có ngày xưa ở đây?

Chỉ có

hàng cây Magnolia bên ngoài cửa sổ chập chờn ánh nắng

hoa trên cành múa những cánh tay của những nàng tiên nhỏ

trắng muốt - thiên đường của hàng me

xưa?

 

Ở đây có cả ngày xưa và

bây giờ.

22/08/2002 

 

 

Nắng

1.

Chiều nay gió đi đâu?

Có về qua hiên nhỏ

Hay đã theo sông rộng

Để mất hút con tàu?

 

Chiều nay có trôi mau

Để ai đi tìm nắng

Ngẩn ngơ giữa câm lặng

Trong âm ỉ kiếm tìm

 

2.

Tâm trong như đôi mắt

Ngày kia lệ chực trào

Biển khơi thành muối mặn

Vầng trán rộng có đau?

 

Ta áp mặt ôm đất

Xin một chút lời câm

Đất vô tình rạn nứt

Lộ những vết đau thầm

 

3.

Chiều nhăn lên những vết

Dấu chân chim cuối mày

Ngày kia thành áo rộng

Không gió vẫn còn bay

 

Áo vàng đẫm màu nắng

Bước chân có quay về

Nụ cười có lung linh

Giữa muôn ngàn hạt bụi ?

 

4.

Núi suốt đời cứ cao

Biển suốt đời cứ mặn

Nợ nắng bao mùa nắng

Mỗi mùa một tiếng trao

Tháng 5/2003 

 

 

 

Mầu nhiệm

Sáng

Sáng ra hít thở hà hơi

Mỉm cười nâng giọt nắng rơi đầu ngày

Ấm lên, vũ trụ trong tay

Bình minh nghe đất thở đầy núi sông

 

Trưa

Nắng lên búp lá nở tung

Bước chân lên đất thật, rung hồ cầm (*)

Gió hòa tiếng sóng diệu âm

Hát ru trái đất âm thầm hồi sinh

 

Chiều

Chiều êm gió ngủ trên đồi

Mây về với núi, mặt trời gần tim

Vườn tâm đã lắng tiếng chim

Hình như trăng đã bên thềm... ghé chơi

 

Tối

Sân sau hoa cúc trắng ngời

Ánh trăng ngan ngát rót mời thênh thang

Một màu trắng xóa mênh mang

Đâu là hoa cúc? Đâu vàng ánh trăng!

 

Khuya

Trông ra chẳng thấy trăng đâu

Ánh trăng vô lượng một màu còn nguyên.

 

___________

(*) Vua Trần Thái Tông: "Bộ bộ đạp trước thực địa"

Tagore có câu: Có phải trái đất như một hồ cầm thường ngân lên lời ca khi bước chân em chạm đến. (Chú thích của VQU)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ