Võ Thị Xuân Đào

 

 

 

Nợ Tình

Rót tình vào chốn hư không

Bay câu kinh kệ phiêu bồng trời cao

Phất phơ ngọn gió phương nào

Lao xao hồn phách rạt rào hương xuân

Lang thang trong chốn bụi trần

Chút tình vương vấn trầm luân kiếp nầy

Mai về ngủ giữa vòm cây

Gọi hè suốt cả tháng ngày sầu ve

Vàng phai giọt nắng thu về

Chiêm bao tơ liễu bốn bề mong manh

Hóa thân hồ điệp an lành

Thoát phàm chuyển kiếp vòng quanh một đời

Nợ tình nhỏ xuống mù khơi

Kinh thư mang xuống chợ đời bán rao

Tóc sương trắng nhuộm hôm nào

Giấc đông dưới cội hoa đào miên man

 

Ước Mơ

Hãy cho tôi sống bên ruộng xanh sóng mạ

Thở khó quê hương ngày nắng mới êm đềm

Những buổi chiều vàng trong tiếng trẻ dịu êm

Thôi đuổi bắt những muộn phiền nơi xứ lạ

 

Quê hương tôi có đôi dòng sông xanh thẳm

Trăm nhánh sông con như mạch máu trở về

Ôm chân lúa ngọt phù sa từ muôn dặm

Về địa đàng cùng ca hát với hương mê

 

Hãy cho tôi mặc lại màu áo xanh hy vọng

Đi cùng nhau từ ải Bắc xuống Cà Mau

Câu hát ngọt ngào bay trời cao lồng lộng

Nhạc sóng yêu thương vỗ bờ bến dạt dào

 

Hãy cho tôi làm chim bằng xanh cánh biếc

Mang tin vui về tận những xóm làng xa

Ngậm hạt giống yêu thương thả đầy đất Việt

Mưa nắng chan hòa Nam Bắc nở đầy hoa

 

Tiếng Hát Bên Trời

Theo em giọt nắng ban mai

Áo mây xanh mộng nối dài yêu thương

Theo nhau qua vạn nẻo đường

Ngọt ngào câu hát quê hương rạng ngời

Theo em tiếng hát bên trời

Nhởn nhơ sóng mạ một đời phù sa

Đất thiêng mưa nắng giao hòa

Ươm tơ dệt gấm gieo hoa cho đời

Theo em về tận biển khơi

Như muôn sóng vỗ bao lời yêu đương

Hát lời tình gọi nghìn phương

Bóng mây xanh nối đại dương muôn trùng

Theo em vượt núi xuyên rừng

Thiết tha nhạc suối bâng khuâng sao trời

Nhẹ nhàng tiến hát lên khơi

Lá reo chim hót một lời triền miên

Theo em bài hát Mẹ hiền

Áo xưa năm mảnh như tiên sáng ngời

Bếp chiều khói tỏa nghìn nơi

Câu ca dao ngọt suốt đời theo nhau.

 

Ngoại

Tháng tư bay khói đốt đồng

Ngoại sầu khăn trắng tang chồng ngày qua

Mưa đầu mùa hạt bay xa

Khói hương chở cả tuổi hoa lên trời

Dây khoai gánh mạ một đời

Lúa yêu thương nở rạng ngời thi ca

Tàn đêm chiếc bóng nhạt nhòa

Gói thanh xuân giữ ngọc ngà riêng tư

Mảnh khăn vạt áo tình thư

Chén trà guốc mộc buồn như tấc lòng

Ráng chiều pha mấy tầng không

Đôi vai gánh mỏi con sông miệt mài

Trâm cài lượt giắt cùng ai ?

Áo nâu nhuộm với tháng ngày đìu hiu

Bờ kinh lau lách liêu xiêu

Lung linh soi bóng cho nhiều nhớ thương

Tóc xanh sớm nắng chiều sương

Một đàn con dại bùn vương gót hồng

Miếng trầu têm với vôi nồng

Duyên tơ nửa đoạn cho lòng sầu thương

 

Tuổi Thơ Ơi

Lên năm

ngày tuổi lớn

Theo chân chị đến trường

Bóng cây

Soi bóng lá

Bóng hãi hùng theo giọt mưa tuôn

Rừng cao su biệt ngàn

Đường về nhà

Qua ngang

Những ngày mưa bỏ lớp

Nhớ Hổ rừng chân hoang

Mưa

Và mưa kinh hoàng

 

Bên bờ

Con suối nhỏ

Chú dế mèn đi hoang

Từ hàng cây vú sữa

Đến cột đèn lang thang

Chú dế mèn thuở nọ

Vệt nước mắt

Chưa phai

Tay cần câu

Tay ná

Cũng oai hùng như ai

Chị theo chồng phương xa

Thôi những ngày đưa đón

Tuổi thơ

Rồi cũng qua

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ