Vũ Quyên

 

 

Dư âm

Dư âm đă lỡ cung đàn
Tình ca muôn thuở cũng đành lỡ tay
Điệu buồn hòa nhịp gío lay
Tiếng chân đồng vọng hương cay ngần ngần

Người đi bãng lãng tơ trùng
Oan khiên trăm nẻo trùng phùng vô phương
Vó mòn khấp khểnh dặm trường
Đôi bờ nhật nguyệt bóng sương ngă mù

Tầm xuân một nụ phù du
Thuyền xa bến nhớ sóng mù âm ba
Cánh xa lãng đãng la đà
Tăm tăm bọt cá vỡ ̣a hư không

Bơ vơ một thuở theo chồng
Men say kẻ ở tiễn nồng dặm băng
Bãi hoang gío lộng ngút ngàn
Chim bay còn nhớ địa đàng dấu chân?

Dư âm đàn lỡ cung ngang
Tình ca muôn thuở cũng đành điệu đơn
Mưa rơi hòa khúc nhạc buồn
Cánh xa đồng vọng sầu tuôn ngần ngần.

 

 

Xuân Muộn
Xuân che đồi nắng thênh thang
Cây chồi nụ biếc,
lang thang cánh ngàn

Xuân về trên tóc muộn màng
Lối xưa bến cũ,ngỡ ngàng chiêm bao
Thân thương cũng một câu chào
Cố tri quen lạ,xôn xao sóng trùng

Mãn bôi tri kỷ tương phùng
Đập gương tìm bóng hào hùng ngày xanh
Tri thiên,ngũ thập quẩn quanh
Tàn y xếp mộng hùng anh vá trời
Sương lam mờ mịt mặt người
Ngựa rung hí lạnh một đời đa đoan

Xuân về lặng áng mây ngàn
Ngàn trùng cách trở,nắng vàng héo hon
Mây xanh bảng lảng quanh hồn
Níu ta sợi nhớ chân bon lối về

Hai vai trĩu nặng tình quê
Nủa đi nửa ở,
lời thề vướng chân
Cũng đành lần lựa khất quanh
Nhất ngôn ký xuất, cũng đành cuộc chơi

Xuân về muộn tiếng ru hời
Nước non nghĩa nặng, à ơi nát lòng
Trăm năm một cõi đục trong.

 

 

Hoàng hôn trên đôi cánh mỏi
Tà dương nhuộm đỏ hoàng hôn
trên đôi cánh mỏi bồn chồn nẻo đi
mây mù hút ngã chia ly
mưa sa nhỏ giọt tình si cuối mùa

Ta về bên nớ ơ hờ

bên ni ngõ vắng thẫn thờ mắt trông
mềm môi nhắp chén rượu nồng
mặt trời xích đạo quay vòng tử sinh

Thôi em mắt đỏ nghĩa tình
thôi ta vô lượng cũng ngần ấy thôi
mai sau ngõ đợi luân hồi
mộng đầu nụ chớm hợp bôi tao phùng

Trên đôi cánh sắt ì ầm
sao hôm thắp ngọn thì thầm ánh đêm
ta về xuân bước qua thềm
hoàng hôn đỏ pháo chênh vênh bước đời

Thôi me mắt lệ nghẹn lời
xót con bạc tóc xót đời đôi nơi
nhân sinh thất thập phận người
hoàng hôn ngă bóng chơi vơi bước trần

Ta về lòng nặng ân cần
trên đôi cánh mỏi phân vân bước đường
không hành nẻo lấp màn sương
ngõ đời chạng vạng vấn vương cuối hồn

Thôi ta nghĩa núi tình sông
dùng dằng kẻ ở nát lòng người đi
trăm năm rồi cũng xanh rì
đất mềm khai huyệt mã quy vọc vầy


 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ