Vũ Tiến Lập
Tương ngâu
Sụt sùi tan tác khung cửa hẹp
giã từ tháng bẩy nát môi hôn
đáo hạn mong manh ngày giã biệt
hạt rừng rơi trắng hóa đêm vời.
Ở lại
Chênh vênh chỗ tựa
gầy guộc nốt nhớ trên phím rời
lá hát
mùa trăng mật
ngày quá vãng
giấc mơ không kịp tới
đem nhiệm mầu vào thời gian
thung lũng huyền
mây rách mí nhìn
trăng tháng bẩy hàm hồ giữ bước
tôi ở lại
nghe mùa thu đến sớm.
Hẹp bờ
Về lại
chiều nay mưa còn giăng
lê thê réo rắt điệu nhạc blue
thở cháy
nỗi buồn đom đóm
tình ngâu
đựng không vừa tháng 7
gọi đôi bàn chân
thôi nhẫn nại
nghe gió
vùng vằng xô cửa nhớ
tấp mù giấc ngủ
hẹp bờ vai.
Hoàn mãn
Đêm trũng huyệt sâu
trăng mù thiên cổ
chốn tịch mịch
áo quan vàng run trí nhớ động kinh
hoàn mãn như nước mắt trên má khô
mùa thu chưa về nghe sớm lạnh
mai em đi giấc mơ nhàu vĩnh biệt
tôi về ủi lại niềm tin
Tháng Bẩy
gió
âm công
Mê ảnh
Phố vắng mây
nắng càng hung hãn
xoè mê ảnh
phún mật da người
xoay góc nhỏ
trầm ngâm chùng chĩu
rộng ghế tìm
vấp mặt kiếng thưa
ngày dư mộng
ngồi nuôi bóng lẻ
chỗ dư buồn
nỗi tẻ lao đao
mưa nào
gội mướt niềm tin mới
gió về
gặt hết những ngày giông
hoa rơi
tháng tám còn nguyên vẹn
mê ảnh còn rung bóng bước tôi.
Ảo ảnh
Có một chỗ nào về từ vạn kiếp
hay mê vọng ban sơ
men ký ức
ảo ảnh
bàn tay phù thủy
bóp méo dung nhan
tháng mười đêm về rất sớm
gió đón đường giữ chân kẻ lạ
vó tự phiêu linh
vắng chân kẻ đến
im lặng là nói với chính mình
như Ưu Đàm hoa nở
lời vô niệm.
Hoa thiên nữ
Đằng sau hơi thở
lửa tan sẽ về đâu
gió mài lưỡi trên đầu mũi lạnh
ly tán trong vành quay ngờ vực
mùa đông đã mọc
chắc hẳn phải tương tàn
bấu víu nỗi bất tường
hạt ảo tưởng đâm rễ
khó hun đúc một lẽ hằng
không gian trắng hoa thiên nữ
tuyết nhuyễn trong tay
ngược giòng tìm nhau
những ngấn đời xa lạ
xuôi giòng gặp mặt
lặng lẽ từng ngày trôi
dấu chân uyên áo
a lại da thức.