Vy Vy
Thao Thức
Sáng nay thức giấc giật mình,
Giọt mưa nức nở tưởng chừng tiếng ai.
Dang tay sờ nhẹ hình hài,
Sao nghe hơi ấm của ai bên mình.
Suy tư một kiếp phù sinh,
Bao nhiêu là đủ mối tình nước mây.
Bao phen hồn tỉnh hồn say,
Dìu nhau mấy kiếp, kiếp này tìm nhau.
Nửa đời nước mắt thương đau,
Còn bao nhiêu nữa nỗi sầu mới tan,
Người đi trong coi hoang tàn !!
Xa Người
Người sao xa quá trong đêm vắng,
Ở tận nơi nào có biết chăng?
Mưa gió trọn đêm, trời đẫm ướt,
Ta thèm hơi ấm một mùi hương!
Ta sợ khi nghe tiếng người nói,
Đau buồn khi biết người sắp xa.
Ngày mai người lại về phương ấy,
Bên trời còn lại ta nhìn ta.
Bao đêm, người nhỉ bao đêm nhớ,
Nhớ đến muôn đời chẳng nguây nguôi.
Rồi mai có chết, mang theo với
Trong cõi lưu đày của nước mây.
Tay người ôm chặt lấy tay ta,
Chẳng nói nên lời khi phải xa.
Giờ bay đã đến, người muốn trễ,
Trễ vẫn đến, rồi chẳng xót xa!!
Chiều Trên Biển Vắng
Chiều cát vàng, tha thiết dáng em qua,
Trên biển xanh, sóng xô bờ cát trắng.
Biển chập chùng thuyền lướt sóng trôi xa,
Vắng hoàng hôn biển đời thôi tĩnh lặng.
Em xa rồi ta cách trở băn khoăn.
Về dĩ vãng thiên thu tình hụt hẫng,
Trong mỏi mòn như đêm thiếu ánh trăng.
Thơ nửa vời em lần lữa phân vân.
Hồn miên man, em mơ dáng tiên trần,
Ai thổn thức hoàng hôn trên biển cả,
Thẩn thơ, nhìn sóng cuồng si bất tận,
Thờ ngôi cao tình sóng vỗ hoan ca.
Hẹn ngàn sau tình len lỏi trong ta.
Người hồn nhiên khi trái tim đã già.
Trong khoảnh khắc, tình ơi, ta thú tội,
Mơ bên đời, đầu sóng bạc như vôi .
Thiên Thu Giả Mộng
Cuối năm rồi lại cuối năm
Thiên thu ngày ấy trăng rằm còn đây
Đường quanh qua phố lá bay
Người đi trong những hồn say dặm trường
Bao vạn vui, mấy vạn buồn
Rừng cây đổ lá khi mùa sắp sang
Không buồn, hồn lạnh như băng
Không vui,hồn chẳng trụ trong kiếp người
Sống sao là hiểu cuộc đời
Sống sao là kẻ bên lề cuộc chơi,
Chiều nầy lặng ngắm hình hài
Long đong trần thế muộn rồi chuyến đi
Thôi thì xin giấc ngủ khì
Mặc cho trời đất, đất trời thiên thu...
Mơ Về Anh
Mây vương bốn phương trời,
Nhìn những cánh sao rơi.
Mơ hồn ai thầm lặng,
Về một cõi xa vời.
Lẩn thẩn một mình em,
Dưới trăng vàng thơ dại.
Sương ướt mềm ngọn cỏ,
Tình ơi những đêm dài.
Lặng lẽ nhìn ánh trăng,
Xuyên qua tấm tơ mành.
Tình anh đến trong em,
Gió thu hờn phẳng lặng.
Anh muốn em là trăng,
Để anh là thi sỹ.
Đừng trách anh vị kỷ,
Chỉ yêu một mình trăng.
Thoáng gợn áng mây xanh,
Tình em đành câm nín,
Suốt một đời bên anh,
Tình sao quá mong manh.
Thế rồi đời vẫn trôi,
Nhưng tình em vẫn đợi,
Như thuyền không bến đỗ,
Mịt mù giữa biển khơi.
Hờ hững mảnh trăng rơi,
Nhấp nhô trên mặt song.
Thương tình anh chơi vơi,
Trùng dương chiều gió lộng.
Tình trần có mênh mông,
Hương xưa khúc nhạc lòng,
Ai về cho ta gởi,
Nén lòng hồn tả tơi.