Xuân Bích

 

 

 

 

Một thời để chết

Ngày ấy nghe thời gian nhắn tin

Ta lìa thơ ấu để đi tìm

Mang theo hơi thở mùa say đắm

Để cưới tình yêu đã chết chìm

 

Một thuở đang thầm yêu quốc văn

Bỗng dưng nghe tiếng hú phong trần

Thế là từ đó xa đèn sách

Và thế là như chết một lần

 

Rồi cũng từ đây ta hóa thân

Qua từ gục ngã đến xoay vần

Từ đêm hoang loạn vùng tâm thức

Từng phút quyên sinh lạnh khói trần

 

Ta chết như loài cây đứng im

Con sâu ôm nghiệt ngã đi tìm

Ru ta vào giấc mòn thân thế

Buồn vỡ ơ hờ đau cánh chim

 

Đêm xuống mơ hồ trong giấc mơ

Ngày lên thai nghén những mong chờ

Con tim gầy mất mùa ân ái

Lạc tổ sờn đau gót hải hồ

 

Ngọn gió mê hồn theo áng mây

Bay ngang vùng lụy ái lưu đầy

Trối trăn thêm cuộc tình không vốn

Một bóng ma trơi đứng đợi bầy

 

Chôn cất u tình không tái sinh

Không còn dư chút ấm cho mình

Bao nhiêu lời nói còn câm nín

Có đủ làm xanh nấm mộ tình.

 

Mỗi hoàng hôn

Anh nói rằng anh vẫn nhớ luôn

Nhớ từ ngày vắng đến đêm buồn

Quê hương từ thuở tàn chinh chiến

Mất cả rừng cây cả cát cồn

 

Anh nói rằng anh vẫn nhớ tên

Tên trường tên phố với tên em

Dăm ba nhớ ấy giờ khôn lớn

Cứ mỗi hoàng hôn lại nhớ thêm

 

Anh nói rằng anh vẫn nhớ mây

Đường lên phố núi ánh trăng gầy

Mòn theo giá buốt đêm trầm mặc

Một tấm poncho đủ giải bầy

 

Anh nói rằng vẫn nhớ vết thương

Vừa khi từ giã khói sa trường

Hằn lên vết sẹo đời đau hớ

Máu vẫn chia buồn vết rạn xương

 

Đây với trời cách một khoảng ngăn

Bên cao bên thấp chẳng sao gần

Vì anh nhớ quá nên chìm xuống

Đôi lúc mơ trồi khỏi thế gian.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ