Xuân Hiến
Gác bút
Thôi xin trả gót phiêu bồng
Trả xanh cho liễu trả hồng cho non
Chờ tàn trả nắng cuối thôn
Lung linh ngọn sóng gửi buồn về nhau
Nợ tằm trao lại cho dâu
Ðá ngàn năm bỗng gục đầu héo hon
Ðể rêu về lối thu mòn
Trả em hương tóc, nét son thuở nào
Trang gầy nhớ mực xanh xao
Ðem cung oan nghiệt trả vào đường tơ
Mộng đời tìm gửi về thơ
Tuổi hoa niên trả giấc mơ vào đời.
*
Còn gì trả nữa em ơi?
Nụ hôn xưa với bờ môi tìm về
Liễu buồn rũ tóc đam mê
Bước anh xao xuyến áo hè em bay
Gửi về nhau những bàn tay
Từng run rẩy nắm từng ngây ngất tìm
Nhịp buồn trả lại con tim
Trả không gian cũ tiếng em ngọt ngào
Lệ mờ trả lại ngàn sao
Giấu chia vơi cạn chiêm bao nửa hồ
Sượng sùng ngại biếc e thơ
Miếng đêm ray rứt miếng trưa hãi hùng
Tro tàn góp lại bên song
Lá tương như mẹ thơm trong giấc hè
Chỉ xin giữ nét đam mê
Kiếp luân hồi sẽ tìm về nẻo xưa.
Người của Ðào Nguyên
Thuyền về từ đỉnh non cao
Vàng au sắc lá trôi vào Ðào Nguyên
Mây đưa trời đuổi theo thuyền
Cây say bỏ mặc cành nghiêng xuống bờ
Hình như trầm mặc hư vô
Ðã tan thành khói đã mờ theo sương
Âm thanh nhẹ lướt thành hương
Mái chèo câm tiếng nước cuồn cuộn trôi
Khách nhìn nước dệt bóng trời
Giật mình chẳng thấy bóng người gợn theo
Nhìn ra đồi, núi, rạch đèo
Ðã tan bản ngã đã tiêu dáng hình
Bàng hoàng nhìn lại chính mình
Nắm tay vạt áo biến thành khói sương.