Xuân Hoàng

 

 


Hai phương trời

Mưa buồn lất phất ngoài hiên
Giọt rơi thương nhớ, giọt nghiêng lời sầu
Ngắn dài dai dẳng mưa ngâu
Ai gieo thương nhớ cách nhau dặm đàng
Nửa bầu trời, hai cực quang
Anh đêm, em sáng lệ tràn theo mưa
Sẵn đây có chút nắng thừa
Gửi tặng em nhé giữa mùa mưa xa
Lau khô mưa lệ nhạt nḥa
Cho vơi sợi nhớ, đôi ta thắm t́nh.

 

Bụi sóng

Biển chao ḿnh, bọt biển trắng tinh
Tung bụi nước hóa h́nh em tha thướt
Ngồi trước biển nghe sóng t́nh nhịp bước
Nhập ḷng anh say khướt chẳng muốn xa

Bờ cát vàng, anh trăi mộng dài ra
In dấu vết cơn mơ hoa vào cát
Hồn bay bổng, cơn gió nồm chợt hát
Một câu ru man mác nhuốm hơi buồn

Áng mây sầu dăm ba hạt châu tuôn
Ḷng trắc ẩn vương vương vào nỗi nhớ
Hoàn tỉnh giấc đôi mắt buồn bỡ ngỡ...!!
Chẳng thấy ǵ ngoài bốn phía vắng tanh

Băi cát vàng giờ thơ thẩn ḿnh anh
Chiếc hôn xưa nay thôi đă hụt vành
Con tim héo tan tành vào sóng biếc
Một trái t́nh tiễn biệt, hóa hư không.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ