Xuân Mai

 

 

 

 

Quẳng gánh lo

 

Đêm qua giấc ngủ chập chờn
Sáng nay thức dậy nỗi buồn không tên
Tháng ngày trống vắng chênh vênh
Nghe trong thinh lặng t́nh mềm đôi vai
Ta đi xoay giấc mộng dài
Trăm bề ngh́n nỗi h́nh hài sắc không
Đôi tay muốn níu ngh́n trùng
Cuộc đời dâu bể cuộn ṿng tử sinh
Trăm năm thu gọn bóng h́nh
Xác thân lưu lạc cũng thành hư không
An vui giây phút tự ḷng
Buông trôi phiền năo thong dong ḍng đời
Vô thường thả gió cuốn trôi
Cho ta giữ lại nụ cười hồn nhiên.

 

 

Nàng Tiên Thơ

 

Mênh mang trong cơi vô h́nh
Tôi đi t́m một nửa ḿnh xa xưa
Rơi từ hạt bụi ban sơ
Từ vô lượng kiếp dạt bờ thế gian


Gặp em nắng quái mưa ngàn
Từ ngh́n xưa lại ngỡ ngàng nh́n nhau
Phải chăng duyên kiếp chờ nhau
Nên hoa sim tím nhuộm màu thời gian


Thả hồn vào cơi thênh thang
Cơi thơ vô tận tiếng đàn vô thanh
Nhạc ḷng giây phút quẩn quanh
Tim nghe nhịp vơng ru t́nh dịu êm


Ừ thôi cứ mặc trăng lên
Để cho cánh gió về miền hư vô
Để cho t́nh đẹp như thơ
Hương thơm bát ngát như chưa một lần


Có em xa bỗng nên gần
Từ trong tâm tưởng ư t́nh giao thoa
Đêm khuya dưới bóng trăng ngà
Câu thơ lục bát mặn mà khúc ngâm


Ru t́nh về cội trăm năm
Ru em con mắt xa xăm dặm dài
Ru đêm nguyệt tỏ cùng mai
Ru ta bóng mát h́nh hài nên thơ


Ru đời như một giấc mơ
Ru ta hạnh ngộ trên bờ mi ngoan
Có em là ánh trăng vàng
Để anh xao động tiếng đàn năm cung


Đêm nay trăng sáng vô cùng!
Nàng Tiên Thơ đến dạo cùng khúc ngâm
Ta nghe vẳng tiếng hồ cầm
Từ trong thiên cổ em nằm cội mai


Ta ru em giấc mộng dài!

 

 

Cho T́nh về cơi Thiên thu

 

Anh chở hoàng hôn trong mắt em
Để cho làn tóc ủ vai mềm
Tóc mây hương thoảng bay trong gió
Thả cánh nhạn về trên lối quen

Tay nắm bàn tay quyện ngón đan
Cỏ vàng xao xác bước chân ngoan
Đường đi đôi bóng dài nghiêng ngả
Tắm nắng chiều vàng ta hát vang

Anh chở t́nh về trên đôi môi
Nụ hôn say đắm ngát hương trời
Anh ơi ! Em muốn làm chim nhỏ
Thả cánh bay đi khắp phương trời

Em sẽ là mây, trăng viễn du
Anh như cánh gió cuốn xa mù
Đưa em về đỉnh cao hun hút
Cho t́nh về tận cơi thiên thu.

 

 

Tơ vàng

 

Nỗi buồn biết dấu ở đâu?
Ngăn tim đầy những tơ sầu mênh mang
Thả t́nh theo bước chân hoang
Người ơi có biết tơ vàng chiều nay

Nắng buồn đi hỏi cung mây
Ta buồn ngồi đếm tháng ngày rong rêu
Nhớ ai đêm trắng buồn treo
Thời gian lầm lũi bước theo cuộc t́nh

Ta về sâu cơi lặng thinh
Đêm nghe tiếng gió trở ḿnh trong mơ
Người đi vào tận cơi thơ
Mà sao lỗi nhịp vần thơ không lời

Tôi ngồi ru một cơi tôi
Ru t́nh hóa đá ru đời rong rêu
Ru ai đêm vắng tiêu điều
Để cho tiếng gọi liêu xiêu bóng h́nh.

 

 

Đêm mưa

 

Đêm khuya thao thức mơ màng
Nằm nghe từng giọt mưa đan ngoài trời
Nhịp nào gơ nhịp đằm hơi
Thoảng nghe như tiếng em cười trong mơ
Em từ giọt nước ban sơ
Biến thiên em hóa hạt thơ cho người
Ta từ hạt bụi mù khơi
Trôi đi đậu lại khoang đời nắng mưa
Chênh vênh tiếng vọng âm thừa
Nằm nghe xao xác đêm mưa gọi thầm
Đàn ḷng gẩy một khúc ngâm
Ta nghe giọt nước từ hư không về.

 

 

Lục Bát Thiền

 

VÔ NGĂ 

Đi từ hạt bụi uyên nguyên

Từ trong vũ trụ về miền thái hư

Em từ giọt nước Chân Như

Cái Tâm vô ngă thiên thư đất trời

 

BIẾN THIÊN

Đất trời vô thủy vô chung

Biến thiên vạn hóa trong cùng thế gian

Thân em như hạt cát vàng

Đi từ muôn kiếp cưu mang h́nh hài

 

HIỆN HỮU 

Ta như giọt nước ngoài khơi

Mênh mông trời đất nổi trôi bềnh bồng

Nằm nghe nhịp vỗ hư không

Thấy em hiện hữu trong ḍng thế gian.

 

 

 

 

Mời đọc thêm thơ Xuân Mai:

http://trangthoxuanmai.blogspot.com/

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ