Yên Sơn

 

 

 

 

Bất chợt
Tự nhiên nhớ nắng Saigon
Tự nhiên thèm quá vết son ỡm ờ
Nụ cười, suối tóc mộng mơ
Dáng đài trang cũ bây giờ về đâu

Sáng nay tóc ướt mưa ngâu
Thu về trước ngõ thay màu lá xanh
Chiều nay thì nắng vàng hanh
Nhìn cánh lá úa lìa cành nao nao
Đêm về lồng lộng trăng sao
Tìm trong muôn một sao nào sao em

Tự nhiện nhớ, tự nhiên thèm
Khung trời tuổi mộng êm đềm bên nhau
Tự nhiên nhớ, tự nhiên đau
Chia ly bất chợt để sầu mông mênh
131103

 

Tiếng gọi
Tiếng em gọi nghe một trời luyến nhớ
Tưởng xưa rồi sao còn vọng trong tim!
Nhìn lá vàng rơi rớt dạ buồn thêm
Chiều thấp thoáng bên chân đồi vắng lặng

Tôi cúi mặt nghe trong hồn trĩu nặng
Bóng hình ai choáng ngập cả tim đau
Tương lai buồn, đời dẫn dắt về đâu
Mà tiếng gọi khơi một trời luyến nhớ
100103

 

Phận lá
Thu về cho lá bâng khuâng
Luyến thương nguồn cội, ngập ngừng chia tay
Rời cành mặc gió cuốn bay
Đầu ghềnh, cuối xóm, chân mây tít mù
Đành rằng cát bụi phù du
Nhưng sao vẫn cứ buồn u uất buồn

Thu về vàng ánh tà dương
Ngày đi vội vã bên nương cúc vàng
092603

 

Thảng hoặc
Này em gió bỗng xoay chiều
Đường tình khúc khuỷu đã nhiều trở trăn
Hỏi em em có ăn năn
Khi vui chân bước qua lằn ranh đau !
Hỏi tiền kiếp nợ gì nhau
Mà trong em lắm sắc màu hư vô ?
Nhìn trăng lòng dạ ngẩn ngơ
Thương vạt mây trắng bơ vơ cuối trời
Bâng khuâng nghe tiếng em cười
Dài tay ôm chặt bóng người trong mơ

 

Nhớ 

Nhớ ơi là nhớ ơi người
Sương đêm ngần ngại cứ rơi vào hồn

Hè sang nhớ nắng Saigon
Nhớ hàng phượng vỹ, lối mòn chiêm bao
Nhớ ơi niềm nhớ dạt dào
Xôn xao như lá rớt vào quảng không
Bên này ngày nắng đơm bông
Đêm hừng hực phủ rừng thông lặng buồn
Phiến sầu nhấp nháp tơ vương
Nhớ ai cúi mặt, đài gương nhạt nhòa
Nhớ người giờ đã chia xa
Mùa trăng năm cũ chỉ là phù vân
250603

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ