Y Vũ Hoài Thy

 

 

 

 

Tôi-Anh và Biển

Tôi đây
Anh đó mà xa ,
lạ!?
Ta tìm gì nơi biển cả mông mênh?
Từ con sóng nhấp, nhô,
gợn, gập ghềnh,
từ con ốc nằm hớ hênh trên cát?

Anh lặng yên,
còn tôi?
lòng tan nát.
Chẳng quen nhau: hai kẻ lạc cuộc đời
nên ngoài vòng biển - cát, giữa mù khơi
cho tao ngộ những kẻ đời từ– chối

Tôi vọng biển tìm tôi trong sám hối .
của ngày qua đắc tội với thời gian
nhận chìm mình trong bể khổ, gian nan
mà quên mất trần gian còn tôi sống!

Tìm về đây nhìn Biển khơi Sóng động
nghe Biển ru lồng lộng khúc Tình Ca,
rũ hồn
trên tay Biển bao la
nghe sóng vỗ âm ba lời tình tự!

Đằng sau tôi,
ghềnh đá ôm tâm sự,
đá có mòn, rêu có đủ bọc che?
như cuộc đời, oan nghiệt những khắc khe
mà số kiếp bao che rằng: định mệnh!

Cạnh bên tôi,
anh còn kia… ngờ nghệch
Anh vô tư:
chấp nhận những vỡ tan
bọt biển tràn - bám gọn gót chân hoang
Anh vẫn đứng, hiên ngang mà…
vời vợi!
Tôi đoán anh gửi lòng trong mong đợi
Biển và anh như đang đợi một người
Từ trong tầm mắt ấy hướng xa xôi
Tôi đã biết:
Anh tôi…
hoài dĩ vãng!

Bỗng tôi muốn:
mình là loài chim trắng
mang dùm anh những xa – vắng ngày xưa ,
ước mơ mình như hạt cát dư thừa,
nâng gót bước, đưa anh về hiện tại .
Để cuộc đời từ nay và mãi mãi
Biển không còn ân ái với ngày qua
Có tôi – Anh cùng Biển hát vang ca
bài ru nhớ những ngày qua: khờ dại!
13/10/01

 

 

Trả ơn

Phiền ơi
cái nghĩa ơn Tình
Anh tôi để mãi bên mình bấy lâu
Nào,
tôi có bắt đền đâu,
sao anh cứ phải gập đầu tạ ơn?!

Tình tôi …
đâu phải chén cơm
mà mong cứu đói thỏa cơn trống lòng
thế nên
tôi
chẳng hoài mong
hai câu đa tạ cho xong ,
để rồi...
Anh lại biền biệt xa xôi
Lâu lâu nhắn gió về tôi an lòng.

Tình ơi!
có biết hay không?
Hai câu ơn nghĩa
Tôi
không thèm mà!

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ