Ý Yên

 

 

 

Một lời gọi Thu

Qua rừng chợt thấy rừng vàng ối

thảm cỏ loang màu triền núi xa

cây hỏi ráng chiều chiều chẳng nói

này Thu sang đó từ bao giờ?

 

Từ lúc mây dâng xám nẻo trời

ngỡ ngàng theo lá úa rời ngôi

buồn đi xa vắng về lay gọi

tà áo Thu qua chẳng trả lời

 

Ơi một tình Thu hay ý Thu

xôn xao trên ngưỡng cửa sang mùa

từ ly hoàng cúc len hồng cũ

đ biết quen nhiều cuộc tiễn đưa

 

Qua rừng chợt thấy rừng vàng ối

cỏ đã chen mờ vết chiến xa

khói lửa đã tàn - Thu vẫn đợi

vẫn một hành trang nỗi-nhớ-nhà.

(Thơ và Chinh Nhân)

 

 

Màu xanh cho quê hương

Hãy mang về nữa, chim lành

hãy tha về nữa một cành ô-liu

trong cơn đau xót trăm chiều

chờ xem nước đã xuống nhiều hay chưa?

 

Chim ơi theo gió ngàn xưa

xin một lần hỏi: còn mưa, quê mình?

cho người sau chuyến phiêu linh

tìm về trong một bình minh khải hoàn

 

Chim ơi vỗ cánh lên, ngoan

hãy đưa mầm sống tới khoang tàu này

một tàn lá, một cành cây

ngắt đi, và chắp cánh ngay trao về

 

Cho ta trên biển não nề

trong cơn hồng thủy tứ bề nguy nan

cho ta biết giữa nhân gian

còn quê ta đó khuất ngàn nương dâu.

Nghĩa Lộ, 7/77

(Quà tặng Quê Hương)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ