ME ƠI! ME ƠI! ME ƠI!

 

 

 

Tâm Tấn - Trinh Tiên 

 

(1921 - 2020)

 

 

 

C̣n nhớ ngày nào Me đưa con lên Chùa Hải Đức... Thấm thoát gần nửa thế kỷ qua. Giờ này, con thực sự cảm nhận niềm đau của trẻ mất mẹ...

Năm 1974, con được giới sư huấn thị quay về phương Bắc lạy tạ thâm ân phụ mẫu ba lạy, để rồi từ đó bước chân vào hàng ngũ xuất gia, sẽ không lễ bái cha mẹ nữa. Có lẽ ư niệm ấy đă như một lực vô h́nh, ngăn cản không cho con được dự tang lễ của Ba năm 1987, và của Me năm nay. Nhưng bây giờ, đă sắp đến lúc Di quan... không ǵ ngăn trở con nữa, dù xa cách ngh́n trùng, con cũng xin hướng về ngôi nhà năm xưa, cúi lạy Me, con xin tâm thành lạy Me của con, xin tiễn Me về nơi vĩnh cửu...

 

Me dặn ḍ con ngày ấy

 

và bài thơ không đề, ghi đàng sau bức ảnh mà măi mấy chục năm sau con mới được đọc và cảm thấu tâm trạng của Me khi ấy.

Ba Me đưa con nhập tự

Các chị cùng đưa lên đồi

Ảnh ghi ngày đáng nhớ

Mẹ ghi tâm nét cười.

 

Con bước vào giới luật

Tâm hồn con sáng ngời

Trăng ngàn và gió núi

Bé bỏng thân con tôi!

 

Con gần trong cửa Đạo

Mà xa ĺa t́nh Đời

Chiều sương như nai nhỏ

Nhớ con, Mẹ nghẹn lời.

 

Mưa giăng rồi nắng xế

Có thầm kêu "Me ơi"?

(Tâm Tấn)

 

 

Những ḍng rời rạc viết trong nước mắt những ngày nhớ Me:

Trong ṿng tay Me khi ấy con mới 3 tháng tuổi.

Ấm áp biết bao ṿng tay Me.

Thấm thoát đă 60 năm qua...

Con là đứa "mít ướt" trong nhà. Anh chị con hay chọc như vậy.

Nhưng hẳn chỉ có Me hiểu v́ sao.

Con bây giờ, tóc đă bạc nhiều rồi, đă trải nghiệm bao thăng trầm, vinh nhục của cuộc đời cũng như trong nẻo đạo; đă có chút kiên gan để đối mặt với bạo lực và chịu đựng nhục h́nh trong lao ngục. Nhưng mỗi lần nh́n ảnh Me, đọc những ḍng chữ của Me, là nước mắt con cứ chảy dài, chảy dài... y như cậu bé mít ướt của Me năm nào.

Me có c̣n nhớ trước đó vài tháng, Me cùng Mợ Hai đi Phật Học Viện Hải Đức không?

Me đi rồi con mới nhận được tấm h́nh này. H́nh chụp phía trước lầu chuông (hay lầu trống?) của chánh điện Chùa Hải Đức. 13 năm sau, con trở thành chú tiểu ở đó; và 6 năm sau đó nữa, lầu trống là căn pḥng nhỏ của con...

Phải chăng Me đă gieo nhân duyên nhập đạo cho con từ lúc ấy?

Nhưng con đă không đủ quyết tâm dũng mănh để trọn con đường của người xuất gia.

Ngày nghe tin con quyết định xả giới, hoàn tục, Me viết cho con đôi ḍng. Me nói cùng lúc nhận thư con, Me đă nhận truyện ngắn Đừng Khóc và Me đă không khóc. Me không một lời trách con; chỉ khuyên đem đạo vào đời, mang hạnh phúc đến cho bạn đời của con...

Giờ, con vẫn như trẻ thơ dại, thực sự chỉ muốn thơ dại măi trong ṿng tay Me.

Me ơi, Me ơi, Me ơi!!!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Tạp Ghi