TẠP GHI

Trang chínhThơ  |  Văn  |  Tác phẩm  |  Đọc thơ  Nhạc chọn lọc  |  Trang Phật giáo  |  Liên lạc

horizontal rule

 

 

 

LẬT TỪNG TRANG SÁCH VÀO THU...

Thư ṭa soạn số 12, tháng 11.2012

 

 

Trời đă vào thu. Sớm mai, gió nhẹ bên ngoài đủ đưa khí lạnh len vào cửa sổ để hé. Nh́n ra vườn có thể thấy sương mù bao phủ những thân cây trụi lá, khẳng khiu; và đâu đó trên các lối đi, lá vàng khô chưa kịp quét dọn đă dầy thêm một lớp.

Mùa thu đến, đă làm cho lá vàng đi. Người ta vẫn thường nói hoặc nghĩ như thế. Kỳ thực mùa thu không làm cho lá vàng. Mùa thu chỉ là một trong những nhân duyên tác động lên cỏ cây, hoa lá. Cũng như gió không làm cho những chiếc lá kia rụng đi, mà chỉ là điều kiện cho sự rơi rụng nhanh hơn của lá. Nếu tự bản chất lá không biến hoại th́ trăm mùa thu cũng chẳng đổi được màu, ngàn cơn gió cũng không lay được khỏi cành.

Không phải chỉ có lá vàng, lá úa. Mọi sự mọi vật đều tàn tạ và biến hoại theo thời gian. Bởi v́ bản chất của lá, của hoa, của núi, của mây, của con người, thân xác và tâm hồn, đều bất định, không có tự tánh. Nhờ bất định và không có tự tánh mà nó mới duyên được với cái không phải là nó. Lư này được gọi là vô thường, là duyên sinh; cũng gọi là vô tự tính hay vô ngă. Nói cách khác, (bản) thể của sự vật là vô ngă, vô tự tánh; (hoạt) dụng của sự vật là duyên sinh; tướng (trạng) của sự vật là vô thường.

Chúng ta thường chỉ nh́n hiện tượng hoại diệt của con người và cuộc đời mà sinh khổ đau, hờn oán. Nếu quán sát sâu sắc bản chất của muôn vật, sẽ thấy vô thường cũng có bộ mặt khả ái, dễ chịu của nó. Vô thường, biến đổi, chẳng phải là tốt đẹp lắm hay sao? Không có vô thường làm sao một hài nhi có thể trưởng thành; làm sao một phàm phu có thể tiến lên quả vị Phật; làm sao một kẻ mê lầm có thể trở thành người tỉnh giác; làm sao một kẻ vướng mắc trói buộc có thể trở nên giải thoát tự tại! Và làm sao những sầu đau thống khổ của ḿnh, của trần gian có thể vơi đi được nếu cái ǵ sinh ra cũng tồn tại măi không đổi thay?

Sương mai tan dần trong nắng thu d́u dịu. Lá vàng như sẫm màu hơn. Thoang thoảng hương thơm của một loài cỏ nào đó. Tiếng gió reo vui qua hàng thông xanh đầu ngơ, vọng về một điệu nhạc êm đềm. Ḷng thanh thản, bên chung trà nóng, lật từng trang sách vào thu…

Vĩnh Hảo

 

 

 

TRỞ VỀ TRANG THƯ T̉A SOẠN CHÁNH PHÁP

 

horizontal rule