Những cánh
rừng bạt ngàn, nối nhau rực cháy suốt mấy
tháng cuối năm ở Úc. H́nh ảnh lửa phừng đăng
trên báo chí, truyền h́nh thật kinh hăi!
Tưởng chừng hỏa ngục được ghi lại trong
những bản kinh cổ tôn giáo. Hàng trăm ngh́n
gia đ́nh phải di tản, dạt về hướng ven biển
để tránh lửa, nhưng vẫn không tránh khỏi cái
chết đối với một số người; và thảm thương
nhất là muông thú: tin tức cho hay khoảng
một tỉ động vật hoang dă bị thiêu chết. Nạn
cháy rừng ở Úc được toàn thế giới chú tâm
theo dơi, đau xót, lo âu, đóng góp cứu trợ
và cầu nguyện. Rồi mưa xuống. Mưa thật lớn
trên những cánh rừng thưa, cây cỏ tróc gốc,
khiến tạo nên lũ lụt ở một số nơi. Tai nối
tai, họa nối họa, chẳng biết đâu mà lường.
Nhưng
thiên tai thực ra chẳng phải là điều ǵ lạ
lẫm trên hành tinh nầy. Cảnh giới này vốn là
cảnh giới bất an, bất toàn.
Cộng
nghiệp của loài người và các loài khác trên
trái đất là cùng sinh sống trên một quả cầu
lửa được bọc bằng lớp vỏ mỏng
(Crust)
có độ dầy từ 8 đến 45 cây số trong khi phần
ruột bên trong, gồm lớp phủ (Upper và
Lower Mantle), có bề dầy 2,900 cây số từ
mặt đất, với nhiệt độ của dung nham
(Magma) từ 700 đến 1,300 độ C; cho đến
lơi ngoài (Outer Core), rồi lơi trong
cùng trung tâm trái đất (Inner Core)
sâu khoảng 6,377 cây số. Ở lơi ngoài, nhiệt
độ từ 3,700 đến 4,300 độ C; c̣n ở lơi trung
tâm, nhiệt độ lên đến 7,000 độ C. Nhiệt độ ở
mức ấy, trên mặt đất và bầu khí quyển, người
ta không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Nói chung là
muôn loài đang sống trên bề mặt của một hành
tinh mà cốt lơi nguyên thủy là một khối lửa,
nguội và rắn lại từ 4 tỉ rưỡi năm trước,
trong khi đại dương h́nh thành từ 3 tỉ 800
triệu năm, và sự sống của một số thực vật và
thú vật mới bắt đầu từ 500 triệu năm trước;
c̣n loài người tiền sử th́ chỉ xuất hiện sớm
nhất cách nay từ 4 đến 6 triệu năm.
Nh́n bề dày
của trái đất mà so với thân người bé nhỏ,
rồi nh́n cái bao la vô tận của không gian vũ
trụ với hàng ngh́n tỉ tinh tú trong hàng
ngh́n tỉ thiên hà mà so với trái đất bé tí...;
ngẫm niên đại thành h́nh của trái đất 4 tỉ
rưỡi năm so với thời kỳ xảy ra Big Bang gần
14 tỉ năm, và tuổi của ngân hà, thiên hà...
mới hay, đời người trăm năm thật chẳng là
bao.
Thế nhưng đời
người không phải chỉ có thân, không phải chỉ
có tuổi tác. So sánh làm ǵ với tuổi tác và
cái bao la của sơn hà đại địa, của ngân hà
và thiên hà xa xăm!
Con người c̣n
có tâm, và chính cái tâm này có thể vẽ nên
muôn vàn cảnh giới, thiên đàng/địa ngục,
thánh/phàm, hạnh phúc/khổ đau, giác ngộ/vô
minh...
Cũng một tâm
ấy, giữ b́nh thường, th́ là bản tâm, chân
tâm. Vọng động, manh động lên bởi tham ái
th́ là vọng tâm.
Cũng không
thể nói là “giữ” cho tâm b́nh thường. V́ có
một sự cố gắng nào đó để giữ cho tâm b́nh
thường, đă là vọng động.
Cũng không
thể nói cứ để mặc như thế, trơ ĺ như gỗ đá
là thể hiện được chân tâm.
Tâm linh hoạt,
ảo diệu, như gương, soi và chiếu tất cả. Nó
luôn có mặt như thế, ở đây và ở kia, chốn
này và cùng khắp.
Nói th́ đơn
giản nhưng để có được một tâm như vậy, nhà
đạo phải trải ngày đêm sáu thời, trừng trừng
nh́n vào chốn ấy, miên mật quán sát
bộ
mặt thực xưa nay (1): xuất sinh từ đâu
và diệt đi về đâu. Quán tâm như ngọn sóng.
Cỡi nắng về mặt trời (2). Quán ngọn sóng từ
đâu khởi sinh, và khi diệt th́ về đâu. Dơi
theo tâm như dơi theo tia nắng mặt trời. Mặt
trời là nơi sinh xuất tia nắng, muốn trở về
với mặt trời th́ cỡi tia nắng mà về. Tức là
tâm sinh từ đâu th́ diệt cũng từ đó. T́m đến
tận nguồn sinh bằng chính chỗ về, chỗ diệt,
giống như sóng sinh từ nước th́ khi diệt nó
cũng trở về nước. Bản tâm nằm ở nơi ấy.
Tâm b́nh th́
thế giới b́nh. Tâm an th́ thế giới an.
Cảnh giới bất
an nầy đều từ vọng tâm mà dấy khởi. Nước
trôi, lửa cháy, chiến tranh, giặc giă... đều
từ một tâm tham mà tràn lan khắp chốn. Thế
giới hiện bày từ vọng tưởng đảo điên của con
người. Nói cách khác, con người đă vẽ nên
cảnh giới tương xứng với tham tâm, vọng
tưởng của nó. (3)
Nhưng vọng
tưởng ấy, thực ra, không cần phải diệt trừ;
mà chân tâm, cũng không cần phải
vọng cầu (4). Không thể diệt trừ cái không
có thật. Cũng không thể cầu mong cái ǵ đă
sẵn có, luôn có.
Lẳng lặng đi,
đứng, ngồi, nằm - một tâm ấy trong tự tại an
nhiên, không đặt tên, phán xét. (5) Chính
nơi đó, bộ mặt Chúa Xuân hiển hiện. (6)
Trầm xông
thoảng một cảnh thiền. Sương mai đẫm một
vườn sau.
Hoa xuân rung
nhẹ bên thềm hiên vắng.
Một chung trà
nóng, mời tri âm.
California, 4
giờ 30 sáng mùng Một Tết Canh Tư
25.01.2020
Vĩnh Hảo
(www.vinhhao.info)
______________
(1)
Bản lai diện mục, một thuật
ngữ nhà Thiền chỉ cho chân tâm.
(2)
Các pháp quán tâm của Thiền.
(3)
Chánh báo và y báo.
(4)
“Bất trừ vọng tưởng bất cầu
chân”
(Huyền Giác - Chứng Đạo Ca)
(5)
“Hành diệc thiền, tọa diệc
thiền / Ngữ mặc động tịnh thể an nhiên.”
Trúc Thiên dịch từ Chứng Đạo Ca: “Đi cũng
thiền, ngồi cũng thiền / Nói im động tịnh
thảy an nhiên.”
(6)
“Đông hoàng diện,” bộ mặt của
Chúa Xuân (trong câu “Như kim khám phá
đông hoàng diện,” bài Xuân Văn, của Trần
Nhân Tông).