Mưa xuân không tầm tă, không kéo
dài. Chỉ một hai cơn, trong một
hai ngày, vừa đủ tắm ướt những
ngọn lá và thấm một lớp mỏng
trên mặt đất. Nhưng tiết lạnh
th́ ở lại lâu dài, ngay cả nơi
vùng nhiệt đới. Một số nơi trên
đất nước rộng lớn này, băo tuyết
làm ngưng trệ sinh hoạt hàng
ngày và làm băng giá thêm những
tâm hồn vị kỷ, tự tôn. Dường như
bản tính ở một số người đă không
thể đổi thay kịp trước khi vô
thường ập lên sinh mệnh. Mưa sa,
gió táp, băo lửa, chẳng làm sao
xoay chuyển được những cơi ḷng
cục bộ, thô tháp, đông cứng.
Lẽ ra, ư thức và t́nh cảm là
những thứ trừu tượng, vô h́nh,
linh hoạt, sẽ dễ thay đổi hơn là
h́nh thể vật chất. Thế nhưng,
thực tế ngược hẳn. Một khi bám
víu vững chắc vào niềm tin và
tri kiến như là cách để biểu
hiện sự tồn tại của tự ngă,
người ta không muốn nh́n nhận mê
vọng và nhược điểm của ḿnh.
Đồng hóa tự ngă với một tập thể
to lớn hơn, hoặc khoác mặc cho
sự vị kỷ sai lầm của ḿnh bằng
chiếc áo đẹp đẽ như ḷng ái quốc,
hay sự quyết tâm đạt đến cứu
cánh an vui nào đó. Đông cứng
bên trong chẳng phải là sự son
sắt, trung kiên ǵ với lư tưởng,
mà chỉ là sự cố thủ của cái tâm
vị ngă, ái ngă. Người ta sẵn
sàng chết cho cái tự ngă đă được
bao bọc sơn phết chứ không chịu
mở mắt mà giải thoát tri kiến
của ḿnh—dù lư tưởng, theo thời
gian và nhận thức của số đông,
đă được nh́n nhận là ảo tưởng;
và thần tượng đă sụp đổ từ lâu.
Khi mùa đông đến, rồi mùa đông
đi qua, những cánh đồng bạt ngàn
đă rộ nở hoa xuân muôn sắc, con
tàu chuyên chở những hy vọng và
lư tưởng tuổi trẻ đă mất hút vào
đêm đen lịch sử; chúng ta c̣n
lại ǵ trên hai bàn tay không,
trên vầng trán già nua, và trong
con tim khô héo v́ những vật vă
truy t́m, nắm bắt suốt tuổi
thanh xuân?
Nếu những điển tích, lời dạy của
cổ nhân, thánh nhân, hiền giả
Đông phương không thể mở được
ḷng bạn, hăy đọc thử một bài
thơ của thi sĩ Tây phương hiện
đại:
“Bước
đi với
niềm b́nh an,
b́nh an
trở thành bạn.
Nói với vẻ đẹp, vẻ đẹp bao quanh
bạn.
Hành động với ḷng tốt,
ḷng tốt t́m đến
bạn.
Nói với t́nh yêu,
t́nh
yêu
chuyển hóa
bạn.
Hành động với ḷng
thương, ḷng
thương tha thứ bạn.
Sống với sự thật,
sự thật sống trong bạn.
Nhưng nếu bước đi với
ḷng hận thù, hận
thù trở thành chúng ta.
Nếu nói năng với sự tức giận,
tức giận bao
vây
chúng ta.
Nếu hành động với đố
kỵ, đố kỵ gặm nhấm
chúng ta.
V́ vậy,
hăy
cho đi với
sự ân cần lịch thiệp, lịch thiệp
sẽ t́m
đến
chúng ta.
T́m kiếm
sự
kết nối,
kết nối có thể chữa lành chúng
ta. Và khi sống với
tiếng cười, tiếng cười có thể
nâng chúng ta lên…”
(1)
Bài thơ thực ra chẳng có ư tưởng
ǵ mới mẻ. Lời và ư của bài thơ
phảng phất hương vị của đạo như
thật, đạo giải thoát, đạo từ bi,
dù tác giả không hề sử dụng bất
kỳ thuật ngữ nào của đạo ấy.
Nhưng biết đâu, từ vị trí của
một danh ca, từ lời thơ của một
thi nhân khác đạo, từ ngôn ngữ
không phải tiếng mẹ đẻ, bài thơ
có thể chạm vào trái tim bạn vào
thời điểm nào đó.
Chúng ta, những người phương
đông với mấy ngh́n năm thấm
nhuần các nền đạo học và triết
lư cao viễn thâm sâu, nên ít
nhất một lần trong đời hay cuối
đời, mở bừng mắt ra, mở toang
ḷng ra, để t́nh thương lan tỏa,
để hận thù tan biến giữa trời
xuân.
Trái tim cằn cỗi chẳng qua đă bị
vùi lấp dưới một lớp kiến chấp,
như hoa tuyết, không phủi đi sẽ
trở thành băng đá. Hăy phủi nó
đi, và hăy sống với thực tại
hiện tiền.
Nơi sân trước một kư túc xá đại
học, ai đó vô tư nắn một người
tuyết đứng vẫy tay với người qua
đường, và sư nữ từ đất nước xa
xôi đến đây trọ học, thành tâm
nắn một ông Phật tọa thiền với
vài chiếc lá khô đặt trên ḷng
bàn tay kết ấn tam-muội (2).
Dưới những lớp tuyết trắng xóa
là lá mục, và dưới nữa, từ thân
cây, từ ḷng đất, những nụ mầm
của cây cỏ chuẩn bị hồi sinh.
California, ngày 22 tháng 03 năm
2021
Vĩnh Hảo
______________
(1)
Walk with Peace, thơ của
nữ ca sĩ Jewel (sinh năm 1974),
danh ca hàng đầu ḍng nhạc đại
chúng (popular/pop music) của Mỹ.
Theo Wikipedia, “Jewel
Kilcher là một ca sĩ, nhạc sĩ,
nữ diễn viên và tác giả người Mỹ.
Cô đă nhận được bốn đề cử giải
Grammy và tính đến năm 2015, cô
đă bán được hơn 30 triệu album
trên toàn thế giới. Jewel sinh
trưởng gần Homer, Alaska, nơi cô
lớn lên ca hát và nhảy múa như
một cặp song ca với cha cô, một
nhạc sĩ địa phương.” Jewel
cũng là một thi sĩ với thi phẩm
“A Night without Armor.” Bài thơ
“Walk with Peace” có lẽ là một
bài rời, không nằm trong thi
phẩm ấy:
“Walk with peace
And peace becomes you
Speak with beauty
And beauty surrounds you
Act with kindness
And kindness finds you
Speak with love
And love transform you
Act with mercy
And mercy forgives you
Live with truth
And truth will live in you
But if we walk with hate
Hate becomes us
If we speak with anger
Anger surrounds us
If we act with envy
Envy consumes us
So we give with grace
So grace will find us
We seek connection
So connection can heal us
And we live with laughter
So laughter can lift us…”
(2)
Samàbhita mudra (ấn tam-muội
hay ấn thiền-định). Trong tư thế
ngồi kiết-già, hành giả đặt hai
bàn tay chồng lên nhau, tay trái
trên tay phải hoặc ngược lại;
hoặc để song song các ngón đan
xen, hai đầu ngón tay cái chạm
nhau.