Bên cửa sổ, tia nắng chiều thu len
vào. Gió mơn man rung nhẹ lá cây
vườn ngoài. Lá vàng lá xanh cùng
phơi ḿnh quanh cội cây già. Mùi cỏ
thơm d́u dịu gây nỗi nhớ bâng quơ.
Tiếng vĩ cầm du dương đâu đó d́u dặt
đưa hồn về cảnh cũ quê xưa.
Cảnh cũ từng mảng thoáng ẩn thoáng
hiện trong trí nhớ khi hoài niệm
những mùa mưa qua đi…
Những ngày mưa đông. Sấm động đâu đó
làm con trẻ sợ hăi nép bên mẹ. Băo
lớn quét qua thành phố biển hiền ḥa.
Mưa rơi ào ào. Gió giật giàn bông
giấy trước ngơ. Nước ngập đầy sân.
Nước cuồn cuộn trên đường. Trường
học đóng cửa. Trời lạnh buốt da. Mẹ
mặc áo ấm cho con mà vẫn hỏi con có
đủ ấm không. Rồi mẹ ôm con, hát cho
nghe bài Mưa Đông (1). “Mưa đông
rơi từng cơn trong gió rét buốt / Có
những em chưa từng vui thú nô đùa…”
Giọng mẹ ấm êm ru trẻ chiều đông
lạnh. Nước mắt con lăn dài, lăn dài.
Mẹ dạy con chữ hiếu, chữ nhân đầu
đời.
Những ngày mưa thu. Mưa lất phất bay
trên đường từ phố biển về căn pḥng
nhỏ trên đỉnh đồi. Chú tiểu thong
thả đi bộ dưới làn mưa càng lúc càng
nặng hạt khi thiên hạ nhốn nháo t́m
nơi trú ẩn. Trầm tư ǵ giữa cuộc đời
đảo điên, ḷng người man trá. Mưa
rơi sũng ướt chiếc áo nhật b́nh
nâu. Vẫn thong thả bước đi, bước đi. Nước
trên đường ngập cả đôi
dép ṃn gót,
và ngập lên cả đôi bàn chân như chưa
hề chạm vào thực tế của mặt đất trần
gian. Dẫm lên ḍng nước đục hay dẫm
lên hồn nước mấy ngàn năm đớn đau
oằn ḿnh dưới sức nặng của cuồng
vọng vô minh. Về núi phơi áo nhịn ăn,
trà sen thơm ngát đêm trăng lạnh.
Thầm lặng buồn một ḿnh nỗi buồn
không tên da diết. Tuổi mới lớn, suy
nghĩ hay buồn ǵ nơi đời thường mà
mắt xanh phóng về tận trời xa. Cùng
trên núi này, những thiên thần tài
hoa lần lượt đi về phương nam (2).
Chú tiểu bơ vơ, khóc khô thân phận
mồ côi hay khóc đau nhân sinh khổ
lụy. Đường phương nam đày đọa gót lữ
hành.
Chiều mưa công viên. Hẹn ḥ đời nhau,
duyên nào níu gọi, ai biết. Mưa rơi
tầm tă không thấy bóng xe qua. Dưới
cây run lạnh, ướt đẫm những hồn lưu
lạc. Tuổi trẻ tay trắng, chỉ có t́nh
yêu là nơi gửi trọn tâm chí cuồng
nhiệt, đắm say.
Quán trọ qua đêm, che dù dạo quanh
phố lạ. Mỏi gót lữ hành, đường đi
quanh mưa rơi rả rích. Ánh lửa nh́n
sâu, hỏi đường quay về giấc mộng
ngày xưa. Xa nhà, xa quê, sói đồng
hoang đùa vui dưới ánh trăng mờ.
Dằng dặc nỗi nhớ quê cha, thoảng đâu
vọng về hồi chuông triêu mộ. Gậy nhà
thiền gơ nhịp đêm thâu. Bước chân ai
dội về mật ngôn bát-nhă. Chia tay,
chia tay, lại chia tay. Vượt qua đời
sinh-diệt.
Cơn mưa nào rơi măi giữa hư không.
Con sông nào lưu luyến bờ băi lạ.
Có một thời mưa đă rơi. Có một thời
ḍng sông băn khoăn, ngập ngừng.
Nhưng rồi mưa sẽ thôi không rơi,
sông sẽ thôi không dừng.
Nhớ những ngày mưa không phải là nhớ
những giọt mưa.
Nhớ ḍng sông không phải là nhớ
luồng nước lặng lờ.
Mưa hay sông, rồi cũng về biển lớn.
Hoài niệm những ngày mưa là khơi lại
tiếng hát mẹ ru, khơi lại h́nh ảnh
chú tiểu dầm mưa dưới phố, để t́m về
cái tâm sơ khai một thời trên đỉnh
non cao—nơi chí nguyện ban đầu khởi
phát.
Tất cả rồi sẽ qua đi; không ǵ lặp
lại lần nữa trong ḍng chảy xiết của
thời gian; cũng không ǵ tái hiện y
hệt trong cái vô cùng của không gian.
Mộng trùng lai không có ở trên
đời (3). Bóng cũ h́nh xưa, tiếng
hát câu ḥ, hương thơm loài hoa dại,
môi mọng tuổi xuân th́… chỉ một lần
tŕnh hiện rồi tan biến trong mộng
dài thiên thu.
Cái c̣n lại là một khoảnh khắc rỗng
rang, cô liêu cùng tuyệt, hiển hiện
từ chính cái chỗ mà ảnh tượng (hay ư
niệm) vừa vuột mất. Cái đó không thể
hoài niệm; cũng không thể đương niệm;
càng không thể khởi niệm. Cũng không
thể nói thành lời. Ngay nơi khoảnh
khắc đó, hăy trực nghiệm. Không như
vậy, sẽ tiếp tục nhớ rồi quên, tương
phùng rồi chia xa, cười rồi khóc, dẫm
đi dẫm lại
bao lần những
vết ṃn của thế nhân: dệt gấm
thêu hoa trong trường mộng, đắp xây
lầu cát trên băi biển sóng xô…
California, tháng 10 năm 2021
Vĩnh Hảo
______________
(1)
Ba thầy-tṛ, Thiền sư Tâm Như Trí
Thủ cùng 2 môn đệ tài hoa Nguyên
Tánh Phạm Công Thiện và Nguyên Chứng
Tuệ Sỹ đều từ đồi Trại Thủy, rời
thành phố Nha Trang, dấn thân vào
phương nam, Sài-g̣n, từ những năm xa
xôi trước đó.
(2)
Bài hát Mưa Đông của tác giả Hoàng
Cang. Lời như sau:
“Mưa đông rơi từng cơn trong gió rét
buốt
Có những em chưa từng vui thú nô đuà
Đi lang thang lạnh lùng trong gió
rét mướt
Bán bánh ḿ kiếm tiền nuôi nấng mẹ
cha
Điệp khúc: Nào ai vui sướng ấm
cùng no
Nh́n bao em ấy ḷng xót chăng
Đi lao đao ngập ngừng trong mưa ướt
át
Sống bơ vơ không nhà không cửa lỡ
làng
Áo manh đơn lạnh lùng trong cơn gió
rét
Mang bánh ḿ đi ngoài đường khuya
mùa đông.”
(3)
Trích từ bài LỜI VĨNH BIỆT (L’Adieu),
thơ Guillaume Apollinaire, Bùi Giáng
dịch:
“Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời…”